Ba ngày sau.
Ngôn Sanh sáng sớm tới đi làm, liền nhận được thông báo từ viện trưởng, nói cô bị điều tới phòng bệnh VIP ở lầu sáu,thành bác sĩ độc quyền của vị bệnh nhấn đặc biệt kia
Những người có thể nằm tại phòng bệnh VIP ở lầu sáu đều là những người có tiền hoặc có chức vụ, cho nên việc này đối với các bác sĩ và y tá có thể xem như là một “Chuyện tốt”.
Đương nhiên, cô không có cảm thấy như vậy.
Ngôn Sanh pha loại thuốc mà Thẩm Hoài Xuyên muốn đổi, sau đó mới đẩy xe đi vào phòng bệnh.
Người đàn ông nằm ở trên giường bệnh nghe được cửa động tĩnh, ngước lên quét mắt về phía bên này.
Nhìn thấy người đến là cô cũng không có gì bất ngờ, phảng phất hết thảy đều nằm ở trong dự liệu.
Không biết vì cái gì, Ngôn Sanh cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn cô lúc này không giống như lúc trước, có một loại cảm giác kỳ quái.
Cô đem xe đẩy tay đẩy đến mép giường, nhẹ giọng mở miệng, “Xin chào, đến giờ tiêm thuốc rồi.”
“Này không phải là công việc của y tá sao?” Thẩm Hoài Xuyên trên mặt treo một nụ cười nhạt, “Như thế nào lại là cô tới làm?”
Ngôn Sanh lấy ra lọ truyền dịch ở trên giá, “Tôi mới vừa được điều tới khoa ngoại tim mạch, muốn được rèn luyện nhiều hơn, liền tự mình làm.”
Cái giá treo lọ truyền dịch rất cao, cô phải nhón chân mới có thể với tới được.
Thời điểm cô nâng hai tay lên, quần áo cũng đi theo hướng mà bị kéo lên, bụng nhỏ phẳng lì liền bị lộ ra.
Thẩm Hoài Xuyên ánh mắt rơi trên da thịt trắng nõn của cô, ánh mắt trở nên có chút thâm trầm.
Hai mắt của anh nhìn dọc theo bụng nhỏ của cô một đường hướng lên trên, thấy được bộ ngực nhô cao của cô.
Rất lớn.
Cứ việc cách một lớp quần áo, nhưng vẫn có thể cảm giác được, phân lượng không hề nhẹ.
Một cặρ √υ' lớn đến như vậy, sờ lên chắc chắn sẽ mang đến nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ……
Nghĩ đến đây, hầu kết gợi cảm của Thẩm Hoài Xuyên không tự giác nuốt xuống.
Ngôn Sanh treo lọ truyền dịch lên, cầm lên sổ tay cùng anh đối chiếu thông tin, “Tên họ.”
Anh hơi nhướng mày, “Cô không biết?”
“Làm theo quy tắc, hy vọng anh phối hợp.”
“Được.” Người đàn ông cười cười, phối hợp với cô nói: “Thẩm Hoài Xuyên.”
Cô lấy bút viết xuống ghi chép, sau đó mở ra ống tiêm đóng gói.
Thẩm Hoài Xuyên phối hợp vươn tay, đưa ra trước mặt cô.
Ngón tay của anh thon dài, thời điểm nâng lên còn có thể rõ ràng nhìn thấy tơ mạch máu được màu xanh.
Ngôn Sanh cúi người xuống, sau khi dùng miếng bông sát trùng cho anh, rồi mới đem kim tiêm đâm vào.
Ánh mắt Thẩm Hoài Xuyên dừng ở trên người cô vẫn luôn không có rời đi, giống soi hoang tràn ngập tính xâm lược.
Ngôn Sanh có ngốc cũng có thể nhận thấy được ánh mắt nóng bỏng của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị anh ta nhìn chằm chằm đến có chút hồng, sau khi buông ống tiêm ra liền muốn thu hồi tay, lại không ngờ tới, giây tiếp theo thế nhưng lại trực tiếp bị anh cầm lấy tay.
“Làm người phụ nữ của tôi.”
Thẩm Hoài Xuyên gằn từng chữ, tiếng nói khàn khàn nhưng lại mang đầy uy lực.
Ngôn Sanh sững sờ đóng băng tại chỗ.
Sau một lúc lâu, mới phản ứng lại được, như bị điện giật mà rút tay lại.
Thẩm Hoài Xuyên nhìn bộ dáng cô giống như nai con bị dọa sợ, nhịn không được có chút buồn cười.
“Thế nào?” Anh ta thần sắc lười biếng, lại hỏi một lần, “Muốn hay không suy xét lại một chút?”
Ngôn Sanh cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt nóng rực của anh, “Thẩm tiên sinh, đùa như vậy không buồn cười đâu.”
“Tôi đang rất nghiêm túc.”
“Cảm ơn ý tốt của ngài,” cô biết trước mặt quyền quý chính mình đắc tội không nổi, cho nên chỉ có thể tận lực làm cho thái độ của chính mình tốt hơn một chút, “Nhưng tôi đã có bạn trai.”
Thẩm Hoài Xuyên đối với câu trả lời của cô không hề để bụng, “Kết hôn còn có thể ly hôn được, có bạn trai cũng không phải còn có thể chia tay sao?”
“Tình cảm giữa chúng tôi rất tốt.” Ngôn Sanh chắc chắn mà nói, “Hơn nữa, đã tính toán sang năm kết hôn.”
Nói xong, cô thu thập rác thải y tế đặt lên xe đẩy, mau chóng rời khỏi phòng bệnh.
Sang năm kết hôn?
Nghĩ đến lời thề son sắt vừa rồi mà cô nói, Thẩm Hoài Xuyên nhịn không được có chút buồn cười.
Kết hôn cũng được, sang năm…… cũng gần giống như việc đi tảo mộ Lục Đình Thần.