“Tiểu Nam, lúc trước khi mua nhà, bác cả đã vỗ ngực nói bác ấy sẽ ra tiền, nói là muốn để bà nội sống thoải mái một chút, đây là chuyện mà người con trai cả như bác ấy nên làm! Chuyện này mọi người đều biết, đó là tấm lòng hiếu thảo của bác cả. Vì sao chuyện này thốt ra từ miệng em lại biến thành nhà chị thiếu nợ bác cả?”
Thời điểm nói hết câu cuối cùng, đôi mắt tròn to của Úy Tĩnh phủ kín một tầng hơi nước, tựa hồ như cô ta đang cố gắng kiềm nén không để nước mắt chảy ra.
Nhưng giọng nói dường như mang theo tiếng nức nở, như sắp bật khóc, khiến mọi người nhìn một cái liền nhịn không được sinh ra lòng thương tiếc.
Nhưng Úy Nam hoàn toàn không bị đả động, ngược lại cô cảm thấy toàn thân nổi cả da gà.
Cô vươn tay chà xát cánh tay, chán ghét ngả người ra sau, hận không thể cách xa người phụ nữ thêm chút nữa.
Sau đó cô lên tiếng hỏi: “Vậy là cô thừa nhận căn nhà kia là do ba tôi bỏ tiền ra mua? Không trả tiền cũng được, các người có thể trả lại căn nhà kia cho tôi. Ba tôi bỏ tiền ra mua nhà nên hiển nhiên quyền sở hữu căn nhà phải thuộc về ông ấy. Hiện tại ba tôi đã qua đời, tôi và em gái chính là người thừa kế căn nhà đó.“
“Lúc trước, ông ấy đồng ý để các người sống trong căn nhà đó là bởi vì tôi không ở nhà. Hiện tại, tôi đã trở về, nếu tôi cần thì tự nhiên các người phải trả lại căn nhà đó cho tôi. Về phần ba tôi đã nói những gì thì tôi không biết, nếu các người cảm thấy ủy khuất thì xuống dưới tìm ông ấy mà hỏi.”
Những lời này vừa thốt ra liền khiến cả Úy Tĩnh và Úy Song Toàn trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy không thể nào tin tưởng nổi.
Hiển nhiên bọn họ căn bản không nghĩ đến Úy Nam lại có thể nói ra những lời như vậy.
Ngược lại, Vương Thu Bình và Đường Hướng Dương đều liếc mắt nhìn nhau; trong ánh mắt đối phương, cả hai đều phát hiện ra ý cười không thể che giấu.
Rõ ràng là bị lời nói của Úy Nam chọc cười.
“Tiểu Nam! Em…”
Úy Tĩnh còn định nói thêm gì đó nhưng bị Úy Nam không kiên nhẫn cắt ngang.
Cô quay đầu nhìn về phía Đường Hướng Dương:
“Xưởng trưởng Đường, cháu đã đổi ý. Nhìn dáng vẻ này của chú hai cháu khẳng định là không muốn trả lại tiền. Vì vậy, cháu muốn nhờ nhà máy làm chủ giúp cháu lấy lại căn nhà.”
“Không được! Đó là nhà của tôi, ai cũng không thể đoạt!” Úy Song Toàn ở bên cạnh lớn tiếng quát!
Giờ phút này, hắn bất chấp nỗi sợ hãi đối với lãnh đạo, âm ngoan tàn nhẫn trừng mắt nhìn Úy Nam:
“Mày dám! Mày làm vậy là bất kính với trưởng bối, thử xem tao có đánh chết mày không!”
“Úy Song Toàn!” Xưởng trưởng Đường lập tức nổi giận.
Ông ta bỗng nhiên đứng lên, chỉ thẳng vào mặt Úy Song Toàn, mắng:
“Ông định đánh ai? Đánh thử một cái cho tôi nhìn xem! Ông nên nhớ bản thân hiện đang là công nhân nhà máy dệt, không phải du côn lưu manh ngoài đường! Hễ há mồm ngậm miệng là muốn đánh người, định hù dọa ai đấy? Nếu ông tại tiếp tục nói ra những lời như vậy tôi sẽ bảo người đưa ông đến đồn cảnh sát! Nhà máy chúng tôi không có khả năng chứa chấp những người bất kỳ lúc nào cũng có thể gây nguy hại cho xã hội!”
Úy Tĩnh lập tức nóng nảy, cô ta đẩy ba mình sang một bên, vội vàng giải thích: “Thành thật xin lỗi, thành thật xin lỗi, xin xưởng trưởng đừng nóng giận. Ba tôi…”
“Cô đừng nói nữa!” Xưởng trưởng Đường vươn tay ngăn cô ta lại.
Sau đó chỉ vào tờ giấy vay nợ kia: “Một là ký tên hai là nghỉ việc. Tôi nhớ ba cô vẫn còn đang trong thời gian học việc, chúng tôi không dám sử dụng những người như ông ta. Nếu không ký thì trực tiếp lãnh lương tháng này rồi nghỉ việc đi.”
“Không không không, chúng tôi ký, chúng tôi ký!”
Chuyện này khiến Úy Tĩnh thật sự nóng nảy, cô ta cũng không dám nhiều lời, cầm giấy vay nợ nhét vào tay Úy Song Toàn.
Nhưng một khi có liên quan đến tiền thì Úy Song Toàn chẳng biết sợ là gì.
Hắn liên tục đẩy ra: “Ta không ký, ta không có nhiều tiền như vậy, còn phải dành dụm tiền cho em trai con đóng học phí, phải trả số tiền quá lớn ta không kham nổi.”
“Tiền lương một tháng của ba cô chỉ có hơn 20 tệ, nếu để một mình ông ta trả nợ thì phải trả đến bao giờ? Cô hiếu thuận như vậy thì cùng trả nợ với ông ta đi. Hai người cùng nhau trả nợ thì rất nhanh sẽ trả hết.”
Hiển nhiên vừa rồi kế toán Kiều cũng bị diễn xuất của hai cha con nhà này làm cho ghê tởm đến muốn nôn, nên lúc này cũng nói thêm vài lời.
“Nhánh chóng ký tên đi, tôi còn một đống chuyện phải giải quyết, sau khi ký tên thì rời đi!” Rõ ràng Đường Hướng Dương cảm thấy bọn họ rất phiền, lạnh mặt đứng ở cửa phòng họp.
Úy Tĩnh dùng sức cắn răng, khuôn mặt thanh tú trông có chút vặn vẹo.
Cô ta cầm lấy giấy nợ ký tên trước, sau đó lại nhét chiếc bút vào tay Úy Song Toàn, lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.
Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Úy Song Toàn đành phải miễn cưỡng ký tên lên giấy nợ.
***Bộ truyền này rất ngắn nên mình xin phép đặt VIP từ chương 31 nhé. Giá cả bộ truyện chưa đến một cốc trà sữa. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ.