Thập Niên 80: Phòng Bếp Nhà Tôi Thông Hiện Đại

Chương 28: Ký Tên 1

Còn không phải là một đóa bạch liên sao, cũng chẳng phải là cô chưa từng gặp qua?

Úy Nam không nói lời nào, cô trở tay nắm chặt tay Úy Tĩnh, vẻ mặt kinh hỉ hỏi:

“Thật à, bà nội về nhà nói em đang nằm bệnh viện sao? Bà ấy nói như thế nào, có phải bà nội bảo chị đến trả tiền viện phí giúp em đúng không? Nếu vậy thì cũng đừng chờ đến tan tầm, hiện tại chị giao tiền cho em đi, chút nữa em sẽ mang đến trả cho bác sĩ Lăng.”

Nói đến cô tạm dừng một chút, sau đó nhìn Úy Tĩnh với vẻ mặt chờ mong, hỏi:

“Chị, có phải chị cũng sẽ giúp em trả cả phần tiền truyền dịch dinh dưỡng, đúng không? Bác sĩ Lăng nói phải trả tiền trước thì chị ấy mới có thể giúp em xin xứng danh ngạch.”

Từ lúc Úy Nam nói đến chuyện viện phí, sắc mặt Úy Tĩnh liền thay đổi.

Thời điểm Vương Tam Hoa về nhà xác thật có nói về tiền thuốc men và phí truyền dịch dinh dưỡng, nhưng vừa nói lại vừa mắng.

Bà ta nói trắng ra Úy Nam chính là đứa phá của, vừa trở về liền tìm đường chết, muốn tiêu hết tiền của trong nhà.

Bà ta mắng chửi Úy Nam hết nửa giờ, sau đó còn ra lệnh cho người trong nhà không được phép đến bệnh viện gặp Úy Nam, mọi chuyện chờ sau khi Úy Nam xuất viện sẽ bàn bạc.

Chỉ là lúc đó không ai nghĩ đến Úy Nam lại hành động nhanh như vậy, không chỉ xuất viện còn chạy đến văn phòng nhà máy kiện cáo!

Úy Tĩnh cố gắng giải thoát bàn tay đang bị siết chặt, nhưng rõ ràng Úy Nam vẫn không có ý định buông ra.

Lúc nói đến chi phí truyền dịch dinh dưỡng, Úy Tĩnh không thể nhịn được nữa, cô ta dùng sức hất tay Úy Nam ra, sau đó liên tiếp lùi về sau hai bước.

Úy Tĩnh xấu hổ nói: “Chuyện này, chuyện tiền nong để nói sau.”

“Chuyện này sao có thể để về sau hãy nói? Hôm nay mọi người đến đây không phải để nói về chuyện tiền nong hay sao? Đã nhập viện thì sao có thể không trả viện phí?”

Vừa nói hết câu Úy Nam liền ủy khuất cúi đầu.

Cô nhìn bàn tay bị hất ra với dáng vẻ bi thương.

Sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía Úy Tĩnh, vừa thất vọng lại không cam lòng xác nhận lại lần nữa:

“Vậy là chị sẽ không đưa tiền cho em sao? Không phải bà nội có nói, số tiền mà ba mẹ em gửi về quê bà nội đều dành dụm cho bọn em, khi nào cần thì đến tìm bà ấy lấy lại. Hiện tại em đã bệnh như vậy, đây không phải là thời điểm cần dùng đến số tiền này hay sao?”

Úy Tĩnh dường như bị hàng loạt câu hỏi của Úy Nam dọa đến phát ngốc, mất nửa ngày vẫn không thể thốt nên lời.

Phải mất một hồi lâu cô ta mới nhận ra đây là đâu, những người đang ngồi bên cạnh là ai.

Úy Tĩnh cố gắng điều chỉnh cảm xúc, sau đó cô ta nhìn Úy Nam với vẻ mặt áy náy rồi nhỏ giọng giải thích:

“Tiểu Nam, em đừng giận bà nội, thật sự là…”

Cô ta cười khổ rồi quay đầu nhìn ba mình, tiếp đến không nói thêm lời nào mà chỉ biết nhìn Úy Nam rồi thở dài.

Sau đó cô ta ra vẻ rộng lượng, nói:

“Chị biết em sống cũng không dễ dàng, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ trách nhà chị quá nghèo! Hơn nữa, nói thế nào thì chúng ta cũng là người một nhà, nếu đã là người một nhà thì sao có thể so đo tính toán như vậy? Cũng không nên làm chuyện khiến người lớn cảm thấy phiền lòng, như thế là rất vô lương tâm. Nếu có thể thì chúng ta nên cố gắng nhẫn nhịn một chút.”

Ý tứ rất rõ ràng, Vương Tâm Hoa không muốn trả lại tiền, cô là cháu gái chỉ có thể nghe theo lời người lớn nói, không thể ngỗ nghịch.

Còn về chuyện khám bệnh, tiêm thuốc… nếu có thể chịu đựng thì chịu đựng, không có tiền thì đừng đi khám bệnh.

Úy Nam chớp chớp mắt, cũng không phản bác.

Phảng phất như cô không hiểu ý tứ trong lời nói của Úy Tĩnh, quay sang nhìn về phía Úy Song Toàn, lên tiếng hỏi ông ta:

“Chú hai, chị họ không nỡ trả lại tiền cho cháu, vậy còn chú hai thì sao? Người là chú ruột của cháu, chẳng lẽ cũng mặc kệ sự sống chết của cháu sao? Còn nữa, thời điểm cháu nằm viện, không phải bà nội nói sẽ về lấy tiền mang đến cho cháu sao? Vậy thì tiền đâu, có phải đã đưa hết cho chú hai không? Chú mau đưa tiền cho cháu để cháu còn thanh toán viện phí.”

“Tiền tiền tiền, lúc nào cũng chỉ biết đến tiền! Mặc kệ mày sống hay chết… Hiện tại mày đã chết sao? Nếu không chết thì đòi tiền để làm gì! Dùng để nhặt xác à?”

Rõ ràng là từ lúc vào cửa, Úy Song Toàn đã muốn phát hỏa, nghe thấy Úy Nam còn dám hỏi đến trên đầu mình, rốt cuộc hắn cũng không thể nhịn nữa, trực tiếp mắng thẳng mặt.