Phó Đình Diên rút ra khăn giấy lau chỗ rượu dính vào trên quần áo, may mắn hôm nay mặc tây trang tối màu, nên rượu tuy rằng dính ở địa phương có chút xấu hổ nhưng nếu không để ý thì cũng nhìn không ra.
Hắn an tĩnh mà chà lau, trên mặt không gợn sóng, chỉ có đầu ngón tay đang khẽ run mà tiết lộ ra một tia cảm xúc.
Triệu Ngộ đem một ly rượu lấy lại đây, sau đó ngồi ở trên sô pha, tự nhiên mà lôi kéo Liên Yên cùng ngồi xuống. Sau đó cố ý vô tình mà duỗi ra tay dài, đặt ở trên chỗ tựa lưng phía sau Liên Yên.
Nhiều năm qua quen thuộc làm Liên Yên không cảm thấy có cái gì kỳ quái, chỉ là vừa nhấc mắt, liền đối diện với đôi mắt đen như mực đang thanh lãnh nhìn qua, làm cô cảm thấy hơi lạnh.
“Đã lâu không gặp a…”
Liên Yên hiện tại đối với Phó Đình Diên, cũng không có cảm giác mãnh liệt gì. Trong buổi tụ hội gặp bạn trai cũng đúng là có chút ngại ngùng, nhưng bạn trai cũ của cô cũng rất nhiều đi. Bọn họ là hoà bình chia tay, nên cũng coi như là người quen cũ.
Liên Yên lôi kéo khóe miệng, muốn chủ động chào hỏi một cái. Đối phương lại không có ý tứ muốn đáp lại cô, lãnh đạm mà tránh đi tầm mắt của cô, sau đó vươn tay lấy ly rượu trên bàn.
“A,” Liên Yên còn chưa có làm ra phản ứng, thì bên người cô Triệu Ngộ liền trước mà a một tiếng, sau đó quay đầu tiến đến bên tai cô nói nhỏ, “Quả nhiên giống như cậu nói, tính tình không tốt lắm.”
“Cậu lúc trước như thế nào lại thích hắn chứ?”
Cậu ta tiến đến thật sự gần, phun ra nhiệt khí chiếu vào trên người Liên Yên, làm Liên Yên cảm thấy có chút ngứa. Liên Yên biết, Triệu Ngộ luôn có tâm tư che chở cô, bình thường sớm đã phát tác, chẳng qua lúc này cũng là cố kỵ trường hợp.
Cô nghĩ nghĩ, lời ít ý nhiều mà đáp, “Có lẽ là mặt đi.”
Xác thật là mặt, bởi vì cô cảm thấy, kích phát tính dục của phụ nữ thì một nửa là dựa vào mặt, một nửa là dựa vào dáng người. Bằng không loại xú tính tình này tròng lên trên một người đàn ông bình thường, thì Liên Yên ngày đầu tiên đã đem hắn từ bên người đá đi.
Đáng tiếc chính là, khi học đại học cô chưa có cùng Phó Đình Diên lên giường, mới chỉ yêu đương thuần khiết nên cũng không biết hương vị của hắn như thế nào. Nhìn thân hình thon dài bị tây trang bao lấy của hắn, cô thấy có vẻ như dáng người hắn tốt hơn khi học đại học…
Liên Yên liếʍ liếʍ môi, cảm thấy chính mình giống như đã thật lâu chưa ăn mặn.
Trước khi về nước, bởi vì tính toán ở lại trong nước làm việc, nên cô đã chia tay bạn trai. Bạn trai cũ của cô là người mẫu, hàng to xài tốt, khi bọn họ ở bên nhau sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© cũng thập phần ổn định hài hòa.
Bẻ tay tính một chút, thì cũng đã trên dưới hai tháng, hai tháng khẩu vị thanh đạm … Một người phụ nữ thành thục nhu cầu cao như cô đang rất cần có người tới bổ khuyết.
“Làm gì mà không nói lời nào?” Triệu Ngộ thấy cô trầm mặc nửa ngày, có chút kỳ quái.
“Muốn tìm bạn giường.” Liên Yên không có gì che lấp mà nói, cùng Triệu Ngộ trước nay không có gì giấu diếm. Cô từ tuổi dậy thì đã bắt đầu biết chính mình phương diện này nhu cầu rất mạnh, nên đối với du͙© vọиɠ của bản thân cô cũng chưa bao giờ che che giấu giấu.
Triệu Ngộ động tác hơi ngừng lại, anh giơ tay hất hất mấy sợi tóc trên trán, làm chúng nó tùy ý mà từ trên trán rơi xuống, che khuất đi đôi mắt hơi u ám lại. Thấy Liên Yên quay đầu, cậu ta khóe miệng hơi câu lên, “Vậy tìm kiếm một người yêu đương đi.”
“Yêu đương quá phiền quá chậm, muốn trực tiếp lên giường luôn.” Liên Yên dựa vào trên sô pha, buồn bực mà nói, “Nhưng mà tìm trai bao lại sợ không sạch sẽ.”
Tay cầm ly rượu của Triệu Ngộ hơi nắm chặt lại, đầu lưỡi đỉnh đỉnh vách tường trong khoang miệng, nói giỡn giống như ngày thường, đôi mắt sáng ngời. “Kia nếu không đôi ta tạm chấp nhận tới một lần xem sao? Tôi rất sạch sẽ a.”
Có ngữ khí hài hước che giấu, nên không ai biết anh giờ phút này trái tim đang đập nhanh bao nhiêu. Bất quá lời này của Triệu Ngộ thật ra một chút cũng không giả, anh nhìn như là loại đàn ông không đứng đắn yêu đương, toàn thân trên dưới đều là hormone. Hơn nữa ở trong cái vòng này, cơ hội cũng nhiều, cho nên nói ra thì người khác cũng không tin —— Triệu Ngộ kỳ thật là … là một xử nam. Còn nguyên nhân là vì cái gì, thì Triệu Ngộ nhìn Liên Yên liếc mắt một cái.
“Đừng, cậu cùng bọn họ lại không giống nhau. Lại nói giữa chúng ta còn rất thân thiết a, tôi không thể hạ miệng với cậu được đâu.” Liên Yên chạm vào ly rượu của cậu ta, không đem lời nói của cậu ta để trong lòng.
Không giống nhau.
Một ngụm rượu buồn tiến vào trong cổ họng, Triệu Ngộ cảm thấy hương vị vừa chua xót lại ngọt ngào, chỉ vì cô nói “không giống nhau”.
Từ góc độ của Phó Đình Diên nhìn qua, bộ dáng hai người thân mật nói chuyện kia giống như là kim đâm vào trong mắt hắn.
Hắn môi mỏng nhấp chặt, đỉnh mày nhíu lại mà không hề hay biết, ánh đèn mờ nhạt chảy xuôi qua chiếc mũi cao thẳng, đáy mắt tối tăm lãnh đạm làm khí chất vốn xa cách của hắn lại càng tăng thêm vài phần.
Phó Đình Diên nhịn không được sờ sờ chiếc vòng trên cổ tay, đầu gỗ thô ráp cùng lạnh lẽo làm trái tim trôi nổi phiền muộn của hắn hơi hơi trầm tĩnh xuống.
“Phó Đình Diên, có thể cùng nhau chụp tấm ảnh không?” Một bạn nữ cầm camera đi tới, cẩn thận hỏi.
Phó Đình Diên vốn định cự tuyệt, trừ bỏ một người, hắn không quen xuất hiện trên hình cùng người khác, tụ hội cũng không thích làm vai chính.
Nhưng lúc này nhìn phía đối diện Liên Yên đang cùng các bạn học nói chuyện đến khí thế ngất trời, mà người đàn ông tới cùng cô kia cũng nhanh chóng mà dung nhập vào bên trong bọn họ, so với hắn thì càng thân quen hơn… Hắn liền gật đầu.
“Rắc.” Tiếng chụp hình vang lên, cho dù Phó Đình Diên biểu tình như cũ lãnh đạm, nhưng bạn học nữ kia cũng rất vừa lòng mà hướng hắn cảm ơn.
“Tiểu Vi!” Lớp trưởng ở bàn dài đối diện hướng bạn nữ đó vẫy tay, “Qua một lát có thể mượn camera của cậu không? Chụp một tấm ảnh chung cho cả lớp.”
“Được a.” Bạn học nữ giơ dấu “OK”.
Mỗi buổi tụ hội đều không thể thiếu cái mục này, mọi người xô xô đẩy đẩy mà đứng dậy, hướng máy ảnh vui vẻ mà cười, đem khoảnh khắc sau nhiều năm gặp lại nhau tạm dừng tại một khắc này, để về sau bọn họ có cái mà hoài niệm.
Phó Đình Diên độc lai độc vãng, lúc này liền bị đưa đến vị trí ở giữa, không nghĩ tới bên người chính là Liên Yên. Triệu Ngộ bởi vì không phải là người trong lớp, nên liền giúp bọn họ chụp ảnh.
Này là cố tình hay gì? Triệu Ngộ ở trong lòng thầm mắng một câu.
“Một, hai…” Thanh âm của lớp trưởng ở trong đám người vang lên, mọi người sát lại nhau càng gần, “ba! Cà tím!”
Trong nháy mắt ấn chụp kia, Liên Yên bị vây quanh đến nỗi cùng Phó Đình Diên dán ở cùng nhau. Trong lúc mơ hồ, cô cảm giác được mu bàn tay của mình đang dán lên mu bàn tay lạnh lẽo của người bên cạnh, cổ tay bị cái gì đó dưới tay áo hắn cọ đến, thứ đồ kia trơn nhẵn mà cứng rắn.
Là cái gì vậy chứ?