Tô Thanh cảm giác được động tác trên tay anh ngừng lại, liền hiểu anh bị làm sao.
Cô bò lên trên hôn hôn đôi môi anh, hàm chứa nước mắt hỏi: “A Trọng, em hôn anh được không?”
Cô nói xong dựa vào trên người anh, dọc theo cằm cổ anh nhẹ mổ đi xuống.
Khi cô mổ đến ngực anh, Tô Thanh dừng lại, ngẩng đầu hỏi: “Có thể xuống chút nữa không?”
Thẩm Trọng đem cằm cô nâng lên một ít, dẫn đôi môi cô dán lên hai viên tiểu đậu đỏ trước ngực mình, khàn khàn thanh âm nói: “Liếʍ nơi này liền có thể.”
Tô Thanh nghe lời mà ngậm lấy viên tiểu đậu nhỏ nhô lên trước người anh, sau đó nhanh chóng mà dùng đầu lưỡi đánh vòng xung quanh.
Hai ngón tay Thẩm Trọng còn lưu lại trong cơ thể cô, cầm lòng không đậu mà lại xoa động lên.
Tô Thanh cực kỳ phối hợp với anh, khẽ nâng chân để cánh tay anh mượn lực, thân thể thò lại gần theo tiết tấu của ngón tay anh mà mấp máy, giữa môi cũng không có thả lỏng, ôn nhu lại nỗ lực muốn cho anh thoải mái một chút.
Hai người hô hấp đều bắt đầu lộn xộn, Tô Thanh ngày càng kiều suyễn liên tục, nhưng lại có điểm không yên tâm mà sờ sờ ngực trái anh, muốn thăm dò nhịp tim đập của anh.
Thẩm Trọng quay đầu hướng bên tai cô thổi nhiệt khí: “Không cần phân tâm, anh không có việc gì.”
“Ân…” Tô Thanh ôn nhu đáp ứng.
Thẩm Trọng muốn tận lực khống chế nhịp tim đập của chính mình, nhưng trước mắt mỹ nhân bị bịt mắt này không ngừng kêu, trước ngực từng đợt truyền đến kɧoáı ©ảʍ mà đã lâu anh không được cảm thụ, còn có ngón tay bị huyệt khẩu hút chặt, làm cho trong đầu anh nổ ra từng cụm pháo hoa.
Cảm giác cánh tay của mình sắp lực bất tòng tâm, Thẩm Trọng cúi đầu cắn cà vạt trên mắt cô, sau đó nhấc đầu đem cà vạt từ đỉnh đầu cô túm xuống dưới.
Tô Thanh mơ mơ màng màng mà giương mắt, Thẩm Trọng giật giật môi, cô liền ngầm hiểu mà liếʍ đi lên.
Thẩm Trọng kiên trì động tác ở tay, sau đó lại ở trên môi bỏ thêm ôn nhu kɧıêυ ҡɧí©ɧ, liếʍ mυ'ŧ đầu lưỡi cô, cảm giác cô dần dần càng ngày càng gấp anh liền nhẹ giọng gọi cô một tiếng “Bảo bối…”
Tô Thanh bị anh kêu liền lập tức kéo chặt hai chân.
Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt từ đầu ngón tay anh vọt tới trong cơ thể cô, làm toàn bộ mỗi một khối cơ bắp ở hạ thể đều đồng loạt chấn động run rẩy, hoa huyệt chặt chẽ mà hút lấy ngón tay anh, hai cái đùi cũng giảo cuốn lấy cánh tay anh.
Thẩm Trọng lại ngoắc ngón tay, Tô Thanh lập tức đè lại cánh tay anh, than nhẹ nói: “Không cần… Đừng cử động…”
Thẩm Trọng cười cười, “Chịu không nổi? Ân?”
Tô Thanh gật đầu, từ đôi mắt đến gương mặt lỗ tai tất cả đều phấn hồng một mảnh.
Thẩm Trọng không có lập tức đem tay rút ra, mà dùng cánh tay ôn nhu cọ lộng từ bụng nhỏ đến sườn chân của cô, hôn nhẹ cô chờ cô bình tĩnh trở lại.
Tô Thanh câu lấy cổ anh, nhắm mắt có chút thẹn thùng hỏi: “Anh… anh làm sao bây giờ?”
Thẩm Trọng hôn cái trán cô, “Đứa nhỏ ngốc, anh thấy em cao hứng liền thỏa mãn.”
Tô Thanh ôm anh, đem cái trán chôn ở cổ anh, dùng sức ngửi mùi hương trên người anh, ách thanh âm nói: “Không muốn rời đi…”
Thẩm Trọng thấy cô dựa vào trong lòng ngực mình, cảm giác thành tựu đã lâu không được cảm nhận kia làm anh cảm thấy mỹ mãn, tuy rằng hạ thể hư không vẫn là giống như thiếu chút gì, nhưng anh vẫn có thể đè nén được.
Hai người ôm nhau trong chốc lát, Thẩm Trọng bất đắc dĩ nói: “Đứng lên đi, anh ngồi không được nữa rồi.”
Tô Thanh lập tức khẩn trương mà bò dậy, đỡ lấy hông anh: “Có nặng lắm không?”
Thẩm Trọng lắc đầu cười cười, “Giúp anh chuyển đến trên chiếc giường kia là được.”
Tô Thanh không kịp sửa sang lại chính mình, trước ngồi thẳng đem cánh tay để đến dưới nách anh: “Như vậy ôm anh sao?”
Thẩm Trọng lắc lắc tay phải, kéo dài thanh âm nói: “Trước giúp anh lau lau tay đi, đều đã ướt như vậy…”
Tô Thanh nhấp sắc mặt lại đỏ một chút, rút qua khăn giấy ướt giúp anh xoa xoa ngón tay, lại một lần nữa vòng tay qua dưới nách ôm anh đứng dậy.
Sức lực của cô không có lớn như Hà Phương, động tác cũng có chút không thuần thục, Thẩm Trọng phối hợp với cô tự dùng tay chống đỡ thân thể, hai người cùng nhau dùng sức, mới ôm anh ngồi xuống được trên giường bên cạnh kia.
Vừa rồi lăn lộn kịch liệt như vậy, nên chân anh giờ càng không thể nhúc nhích dù là một chút, người đều đã ngồi ở trên giường, nhưng hai cái đùi vẫn mềm mại kéo dài mà nằm liệt bất động ở bên kia.
Thẩm Trọng hai tay đưa ra sau lưng chống đỡ chính mình, rũ mi nhìn chân của bản thân, sau đó lại ngẩng đầu nhìn xem Tô Thanh, trong mắt có chút bi thương muốn nói lại thôi.
Tô Thanh lần này không có do dự, cẩn thận mềm nhẹ mà đen tay đưa xuống phía dưới đầu gối cùng đùi.
Chân anh quá nhẹ, cô mới chỉ dùng chút lực, đã suýt nữa làm cả người anh mất thăng bằng mà ngã ra.
Cô cơ hồ không tốn chút lực nào đã đem hai chân anh dời đi, còn ôm anh ngồi thẳng, đem thân thể cố định tốt mới tốn sức lực.
Thẩm Trọng vẫn luôn vô thanh vô tức mặc kệ cô đùa nghịch, cuối cùng giơ tay sờ sờ đầu cô, hôn đỉnh đầu cô nói “Cảm ơn Thanh Thanh”.
Tô Thanh không lên tiếng mà thay anh xoa nhẹ cánh tay phải một lát, vừa ngẩng đầu liền phát hiện anh đang ý vị thâm trường mà nhìn mình cười.
“Chán ghét.” Tô Thanh vỗ vỗ ngực anh.
Thẩm Trọng lôi kéo cô ngồi xuống mép giường , ngoắc ngoắc lòng bàn tay cô nói: “Chờ em ba tháng sau trở về, tình trạng của anh hẳn là sẽ tốt hơn một chút.”
Tô Thanh nghĩ đến Hà Phương nói anh tập vật lí trị liệu kỳ thật sẽ không có tác dụng quá lớn, liền nhịn không được có chút chua xót, nhưng vẫn là gật gật đầu, “Nhưng anh không cần quá liều mạng quá vất vả, một vừa hai phải thôi, có biết không hả?”
Thẩm Trọng gật gật đầu, “Em có thể kiểm tra mà, Thẩm phu nhân.”
Tô Thanh đem tay anh kéo đến bên môi dùng sức hôn một cái, lại theo thường lệ ở trên trán anh hạ xuống một nụ hôn chúc ngủ ngon, giúp anh đem giường hộ lý hạ xuống, chăn cũng đắp cẩn thận lại.
Cái dương cụ silicon kia vẫn còn ở trên giường, Tô Thanh tìm một góc đem nó giấu đi. Đồ vật như vậy đã hòa tan xấu hổ giữa bọn họ, nên cũng đã hoàn thành sứ mệnh của mình.