Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Dạy Đàn Con

Chương 43

Đại Bảo và Nhị Bảo vừa tới đây, cũng muốn đi ra ngoài chơi, hai nhóc con rất tò mò với mọi thứ ở trên đảo, cho nên quyết định theo mẹ kế đi hợp tác xã Cung Tiêu.

Giang Uyển chuẩn bị một chút đồ rồi mang ba đứa trẻ đi, chuẩn bị gọi chị Trương nhà bên cùng đi hợp tác xã Cung Tiêu.

Khi nhìn thấy vòi nước trong sân, cô quay sang hỏi Đại Bảo: “Sáng nay cha con có đánh răng cho ba đứa không?”

Đại Bảo nghĩ tới mỗi sáng, cha đều bắt mấy anh em đánh răng đủ ba phút thì bực bội: “Đánh rồi ạ, con với Nhị Bảo phải đánh răng ba phút, Tam Bảo được cha đánh răng cho.”

“Tốt lắm, vậy cha con có bôi kem Hữu Nghị(*) cho các con không?”

[Chú thích: (*) Kem Hữu Nghị: là một loại kem dưỡng da của hãng Hữu Nghị.]

“Kem Hữu Nghị là cái gì ạ? Cha mang theo để bọn con đánh răng rửa mặt xong ăn sáng, ăn xong thì bọn con đi chơi.”

“Kem Hữu Nghị là thứ tốt, nó sẽ làm cho da mặt con không đen sạm và khô như vậy nữa, các con sẽ trở nên trắng trẻo và xinh đẹp hơn đó. Nếu cha không thoa cho mấy đứa thì để mẹ thoa cho mấy đứa.”

Giang Uyển nói tới đây liền cảm thấy người đàn ông này không đáng tin cậy. Tối hôm qua cô đã dặn anh phải thoa kem cho bọn nhỏ, vậy mà sáng hôm sau anh đã quên rồi.

Đàn ông khi mà sống một mình rất cẩu thả, cũng cẩu thả với bọn trẻ luôn, da của trẻ con nên được chăm sóc từ nhỏ.

Mặt của Đại Bảo và Nhị Bảo đã phơi nắng ở thôn nhà họ Lý rất lâu rồi, đã cháy nắng thành màu bánh mật, Tam Bảo thì vẫn còn trắng nhưng mà cũng phải thoa kem mới được.

Giang Uyển quay về phòng cầm ra ba hộp kem Hữu Nghị, đưa cho Đại Bảo Nhị Bảo mỗi đứa một hộp: “Cái này là của hai đứa, mỗi đứa một hộp, sau này khi đánh răng rửa mặt xong thì thoa lên mặt nghe chưa? Nếu không thoa thì mặt con sẽ như bùn vậy, vừa xấu vừa khô.”

Nếu không nói với hai đứa trẻ này nghiêm trọng một chút, cô chắc chắn bọn trẻ sẽ không thoa kem, chút tính cách này của bọn trẻ cô vẫn hiểu được.

Đại Bảo mở hộp ra là đã ngửi thấy mùi thơm mà cậu bé chỉ từng ngửi thấy trên mặt mẹ mình, cậu bé vội vàng lấy một ít ra tay, bôi bôi trét trét hết lên mặt: “Mẹ kế, cái này giống như nước mũi, cứ dính dính thế nào ấy ạ.”

Giang Uyển thấy cậu bé miêu tả mà buồn cười, thấy trên mặt cậu còn rất nhiều kem liền dùng tay lấy lại một phần đặt trở lại trong hộp: “Đây là kem, không phải nước mũi, con bôi nhiều rồi, sau này chỉ cần lấy một chút bôi lên là được rồi, biết chưa?”

Đại Bảo vui vẻ tiếp tục bôi kem, sau đó mới trả lời: “Biết rồi ạ.”

Nhưng mà cũng không biết được rốt cuộc là cậu bé đã biết hay chưa.

Nhị Bảo một bên nhìn anh trai bôi xong rồi mới mở hộp, Giang Uyển cảm thấy đứa nhỏ này rất thông minh, chỉ học những cái tốt, hữu dụng từ anh trai.

Nhị Bảo mở hộp lấy một ít kem xoa xoa lên mặt, một bên xoa một bên nói: “Mẹ ơi, cái này thơm quá.”

Giang Uyển cười, lấy hộp kem còn lại bắt đầu thoa cho Tam Bảo, Tam Bảo là bé gái thì cô càng phải chăm chỉ thoa kem cho bé, sau này con gái cô sẽ là bé gái xinh đẹp.

Cô lại nói với Nhị Bảo: “Nếu thơm thì nhớ phải thoa kem mỗi ngày nhé, thoa xong thì con cũng sẽ trở nên vừa thơm vừa mềm như vậy.”

Đợi ba đứa trẻ đều được thoa kem xong, Giang Uyển sang nhà bên cạnh gõ cửa.

Lúc cửa được mở ra, cô nói mục đích của mình: “Chị Trương, hôm qua em mới đến đây nên hôm nay muốn đi hợp tác xã Cung Tiêu mua một ít đồ, chị có muốn đi không ạ?”