" Nào có, Ninh Ninh nhà chúng ta rất ngoan ngoãn, lên được phòng khách, vào được phòng bếp. Chắc do nhà họ Lý kia đầu óc toàn phân, nên không biết quý trọng. Nhưng đối với nhà chúng ta, con bé là bảo bối nha"
Nghiêm Chi nhìn Khương Ninh, liền giống như nhìn con gái của mình.
Khương Ninh mỉm cười, cầm một cái bánh quy lên," Cố đại ca, đây là bánh quy em làm, anh ăn thử"
Cố Thiêm Hành ăn thử một miếng, gật đầu, " Rất thơm, thực mềm"
Tào Kiêu ở bên cạnh bổ sung: “Còn rất ngọt, thậm chí ngọt đến tâm khảm, đúng hay không? Thiêm Hành ca.”
Cố Thiêm Hành liếc mắt nhìn cậu ta một cái.
Tào Kiêu phảng phất như không nhìn thấy, nói với Khương Ninh," Chị dâu, em lúc này xem chị giống như gầy đi rất nhiều"
"Nói đến chuyện này, Ninh Ninh chúng ta thật là mệnh khổ. Thì ra Ninh Ninh béo là do em dâu không có lương tâm của ta lăn lộn ra, thật là hủy hoại cuộc đời Ninh Ninh nhà chúng ta."
Tiền Nguyệt Hoa nhìn Khương Ninh, chính là rất đau lòng.
Tào Kiêu lại rất hứng thú, " Em giống như có nghe qua chuyện này, thầy thuốc Lý không có y đức kia, trước làm chị dâu bị bệnh, sau đó từ bi chữa bệnh cho chị rồi trộm bỏ ít thuốc gì đó khiến người trở nên mập mạp, còn có trên mặt hiện lên đốm tàn nhang.
Đáng tiếc em học Tây y, bằng không em có thể xem bệnh giúp chị. Nhưng mà em nghe truyền thuyết nói có một quyển sách châm cứu thần bí, nói không chừng có thể có chút hiệu nghiệm. Chị có muốn hay không tìm đại phu nhìn xem."
Ngân châm?
Khương Ninh nhớ rõ hình như trên kệ sách có quyển sách này, tìm đúng huyệt vị, thi lấy ngân châm, châm thi đến hảo, liền có hiệu quả kỳ diệu.
Đúng lúc tiếng trẻ con dễ thương của Tiểu Bạch vang lên," Đúng vậy, chủ nhân! Phòng sách của chúng ta tinh túy đều nằm ở thi ngân châm, chờ ngài đọc xong sách tầng thứ hai, tầng thứ ba trở lên tất cả đều liên quan đến ngân châm.
Phòng sách đến lúc đó sẽ cung cấp cho ngài mô hình huyệt vị của con người, cho ngài tham khảo học tập! Về sau chủ nhân phải nhờ vào một cây ngân châm đi khắp thế giới, nghịch thiên sửa mệnh, tạo ra kỳ tích nhân sinh, phục vụ nhân dân"
Khương Ninh nghe xong, toàn thân máu đều sôi trào.
Cô sớm nghe nói trung y bác đại tinh thâm, không nghĩ tới chính mình còn có cơ hội học tập.
Trong lúc cô đang suy tư thì đạo sĩ đến.
Trước đây thời điểm đại vận động, đạo sĩ là nghề không có đường sống. Cũng may mấy năm nay kết thúc đại vận động, kinh tế mở ra, hôn nhân cũng thoáng hơn nên đạo sĩ lúc này mới có đường sống.
Nghiêm Chi tìm đạo sĩ này tóc, râu, lông mày đều bạc trắng, nhưng mà gương mặt lại không có nếp nhăn, nhìn như chỉ có 50 tuổi.
Nghiêm Chi giải thích," Đây là biểu ca nhà mẹ đẻ ta giới thiệu, nghe nói xem rất giỏi, nói cái gì cũng đúng. Ông ấy tu từ thời thiếu niên, dù mới 50 tuổi nhưng đầu tóc và chòm râu bạc trắng hết, đạo hạnh cao thâm."
Đạo sĩ hơi cúi người, nhìn về phía Khương Ninh cùng Cố Thiêm Hành, “Muốn nhìn bát tự chính là hai vị phải không?”
Nghiêm Chi lập tức dâng lên ngày sinh bát tự của hai người," Đúng vậy, sư phó"
Đạo sĩ liếc nhìn Khương Ninh nhiều thêm một lần.
Làm Khương Ninh sợ đến mức theo bản năng né tránh ánh mắt của ông, cảm giác giống như ông có thể nhìn thấu mọi thứ vậy.
Tiểu Bạch lập tức nhảy ra trấn an Khương Ninh, " Chủ nhân, đừng sợ! Đạo gia cùng chúng ta là nhất thể, ông ấy sẽ không can thiệp chuyện của chúng ta, ngược lại sẽ giúp đỡ ngài, người tới là người tốt."
Khương Ninh lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô rốt cuộc là linh hồn 70 tuổi, sống qua một đời người, lại chết qua một đời người. Đối với người có thể du tẩu hai giới âm dương, vẫn có chút sợ hãi.
Đạo sĩ nhìn thϊếp canh bát tự nửa ngày, mới chậm rãi nói," “Duyên trời tác hợp, kiếp trước kiếp này, trời định nhân duyên, là bát tự tốt, cũng là hảo nhân duyên. Ngày 26 tháng 11 này tổ chức kết hôn, càng có lợi cho hai người, tốt nhà tốt cửa.”
Nghiêm Chi vui mừng gật đầu, “Được! Kiếp trước kiếp này, trời định nhân duyên, là chuyện tốt, là chuyện tốt!”
Chết lão nhân quả nhiên không có lừa bà nha.
Tiền Nguyệt Hoa nghĩ đến theo như lời nói của Khương Hào Phóng, thời điểm Khương Ninh cưới Lý Đại Quải, Cố Thiêm Hành cũng đã yêu thầm con gái bà, thấy con bé ly hôn, cậu ấy liền nghĩ mọi cách muốn cưới Ninh Ninh.
Đây thật là trời định nhân duyên, có lẽ chuyện này trên đời là chuyện tốt đẹp nhất.
Nghiêm Chi cùng Tiền Nguyệt Hoa tâm tình đều tốt, cho tám khối tám, ngụ ý tốt lành.
Nhưng mà đạo sĩ chỉ lấy một khối hai, " Đây là nhân duyên trời định nên chỉ cần chút tiền nhang đèn thôi"
Tám khối tám, ngụ ý tốt lành như vậy mà cũng không lấy, hơn nữa tiền này cũng không ít a.
Đạo sĩ này quả nhiên là cao nhân, không vì tiền tài dụ hoặc. Càng làm cho Tiền Nguyệt Hoa, Khương Hào Phóng cùng Nghiêm Chi tin phục.
Liền Tào Kiêu người đã từng vượt biển đi du học cũng kinh ngạc, sao còn có người nhìn đến tiền mà cư nhiên không cần.
Đạo sĩ đứng dậy, " Cô dâu mới, họa kia biết đâu sau này lại là phúc, phúc kia biết đâu chính là mầm tai họa, quý trọng duyên phận, càng phải nhớ kỹ hứa hẹn của mình. Nước đầy sẽ tràn, trăng tròn sẽ khuyết, trời cho cô phúc, cô nếu độc chiếm, ắt sẽ gặp phản phệ, không bao giờ kết được thiện duyên.”
Mọi người nghe đều như lạc vào mây mù, chỉ có Khương Ninh là rõ ràng, ông ấy đây là muốn nhắc nhở cô.
Trời cho cô cơ hội này, cô phải biết quý trọng, đồng thời cũng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, trời cho trời lấy, đừng làm cho phúc mà dẫn ra họa.
Khương Ninh đứng dậy, cung kính làm một cái đại lễ, “Đa tạ sư phó nhắc nhở, Khương Ninh khắc trong tâm khảm.”
Đạo sĩ đỡ Khương Ninh đứng dậy, lại nhìn Cố Thiêm Hành một cái, ý vị thâm trường cười, “Tình có thể lay động trời cùng đất, cũng có thể sinh ra tâm ma.”
Dứt lời, xoay người mà đi, lưu lại mọi người ở đây như lọt vào sương mù. Khương Ninh lúc này cũng nghe đến mơ hồ.
Chẳng lẽ nói Cố Thiêm Hành đời trước si tâm, lay động trời đất, cũng nhắc nhở anh, không cần sinh ra tâm ma? Chấp niệm?
Khương Ninh thật không nghĩ đến đạo sĩ này lợi hại như vậy, liếc mắt liền nhìn thấu mọi chuyện.
Khương Hào Phóng đem lời nói của đạo sĩ đối với Cố Thiêm Hành lý giải thành cậu ấy đối với Khương Ninh một lòng say mê. Hai vợ chồng xem con rể, càng xem càng vừa lòng!
Khoảng cách ngày 26 tháng 11 còn mười tám ngày. Thời gian nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.
Khương gia trên dưới thu xếp đem hậu viện thu thập, về sau Cố Thiêm Hành cùng Khương Ninh muốn ở Đại Thành làm việc, khẳng định muốn chỗ ở.
Mà Nghiêm Chi cũng đem nhà ở quê trang trí trong ngoài đổi mới tất cả.
Khắp nơi đều treo đèn vải màu đỏ, thể hiện không khí vui mừng.
Người ở thôn Đại Lăng chỉ biết ma ốm Cố Thiêm Hành muốn cưới vợ, nhưng lại không biết cô dâu là ai.
Mọi người đều suy đoán , anh có thể cưới ai? Cưới vợ hình dáng thế nào?
Bên này, Lý Đại Quải cũng từ nhà giam đi ra.
Công việc không có, thanh danh bị hủy hoại, người trong lòng cũng phản bội hắn, đem tội danh gian da^ʍ của hắn chứng thực.
Cho nên Lý Đại Quải có chút bị đả kích, ở trong nhà suốt nửa tháng không ra cửa. Làm cho Đặng Lan rất lo lắng.
Mà Lý Tiểu Nguyệt bên này bởi vì nguyên nhân Lý Đại Quải mất việc, cũng không thể đọc sách chỉ có thể về nhà xuống ruộng làm việc.
Năm 1983. Đại Thành hủy bỏ đại đội sản xuất, tất cả thực thi chính sách chia ruộng đất cho người dân tự mình chăm sóc.
Vì vậy trong nhà thường phân chia cho các thành viên trong gia đình xuống đất làm việc.
Ông Lý thường ra ruộng sớm, tuy rằng mùa đông nhưng trong đất chuyện cần làm cũng không ít, đến đào đất, chuẩn bị lấy nước để chuẩn bị năm sau trồng lúa.
Lý Tiểu Nguyệt kiều khí liền cái cuốc đều cầm không được, cả người không có sức lực, mà cô ta còn nghe nói Cố Thiêm Hành muốn kết hôn, trong lòng lại càng khó chịu vô cùng.
Đặng Lan thấy cô lười biếng, liền véo lỗ tai cô mắng," Tiểu đề tử, con đang làm gì vậy? Ta bảo con đào đất mà con lại ngồi suy nghĩ cái gì?"