*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời gian thấm thoát trôi đi, bỏ ra thời gian ba năm cuối cùng Lạc Vân Thanh cũng đem thuốc trị liệu bệnh gen thành công chế tạo ra.
Nhìn nước thuốc màu xanh lục, trong lòng
Lạc Vân Thanh dâng lên một tư vị không nói nên lời.
"Vân Thanh, em quá lợi hại."
Nghe được tin tức tân dược chế tác thành công, Leonard "lạch cạch" làm rớt đôi đũa lên bàn, hồi lâu hắn mới hồi phục lại tinh thần, ấp úng nhìn
Lạc Vân Thanh khen một câu.
Ba năm! Thuốc trị bệnh gen! Ba năm nghiên cứu chế tạo thành công ra thuốc trị bệnh gen!
Nếu người nói với hắn tin tức này không phải là
Lạc Vân Thanh, Leonard nhất định sẽ cho rằng đối phương đang nói đùa.
Phải biết rằng đó là bệnh gen! Bệnh gen! Người toàn tinh tế đều biết bệnh gen là bệnh nan y.
Có bao nhiêu nhà khoa học của Liên bang suốt đời đều đang tìm kiếm phương pháp và thuốc trị liệu bệnh gen, nhưng mấy trăm năm qua cũng không có ai thành công, nhưng hiện tại, bí mật bệnh gen bị một người thậm chí không phải thuộc chuyên ngành y học phá giải.
Điều này đối với người học y mà nói là một việc vả mặt cỡ nào, nhưng đối với người toàn tinh tế mà nói đúng là vô cùng có lợi.
"Anh giúp em xin độc quyền đi." Nói xong câu đó,
Lạc Vân Thanh thần sắc bình thản tiếp tục ăn cơm.
Dù sao nên cao hứng cậu cũng đã cao hứng xong rồi, cao hứng qua đi lại nghĩ lại, nghiên cứu chế tạo ra tân dược? Hình như cũng chỉ như vậy.
Nhìn người yêu bình tĩnh, Leonard nhịn hồi lâu vẫn không nhịn được hỏi.
Leonard: "Thí nghiệm cuối cùng cũng thành công, chẳng lẽ em không cao hứng sao?"
Lạc Vân Thanh khó hiểu liếc mắt nhìn hắn một cái, đương nhiên nói: "Em đương nhiên cao hứng."
Leonard: "......"
Tuy hắn vẫn luôn biết Vân Thanh là một người phi thường bình tĩnh, nhưng vì sao cậu lại có thể bình tĩnh đến nước này?
Đây chính là thuốc trị liệu bệnh gen! Thuốc trị liệu bệnh gen đấy!
Loại thuốc này sẽ khiến
Lạc Vân Thanh chú định trở thành anh hùng được người trong toàn bộ tinh tế sùng bái.
Vì sao Vân Thanh thoạt nhìn một chút cũng không có loại kích động được trở thành anh hùng này nhỉ?
"Em cao hứng anh còn không cao hứng?"
Leonard ngẩng đầu, mắt nhìn người nào đó đang nỗ lực ăn cơm, nhịn không được ở trong lòng phun tào: Cao hứng là cái dạng này?
"Em rất cao hứng, anh cũng rất cao hứng, sau đó......"
Lạc Vân Thanh nghi hoặc, còn có sau đó? Chẳng lẽ là......
"A, đúng rồi, sau đó công ty sản xuất thuốc của chúng ta cuối cùng cũng có việc để làm."
Leonard: "......" Ai nói với em cái này!
Tuy Leonard không nói chuyện, nhưng biểu tình của hắn nói lên hắn muốn nói không phải là cái này, vì thế Lạc Vân Thanh lại suy đoán.
"Chẳng lẽ là việc từ thiện?"
Nói tới đây Lạc Vân Thanh theo bản năng dựng thẳng lưng, hồ nghi nhìn hắn một cái khuyên nhủ: "Chúng ta lúc trước đã nói rõ rồi, về sau 1% lợi nhuận của công ty sản xuất thuốc đều quyên tặng ra ngoài, anh...không vui sao?"
Về từ thiện Lạc Vân Thanh vẫn luôn không đứt đoạn lần nào, với cậu mà nói tiền tới một mức độ nhất định cũng chỉ là một con số mà thôi, tiền nhiều đến mức tiêu không hết vậy tại sao không hỗ trợ những người khác chứ?Lạc Vân Thanh: "Cái này......ách...... món cà tím này thật đúng là ăn ngon, đây, anh ăn nhiều một chút."
Nghe được hai chữ hôn lễ, Lạc Vân Thanh chân chó gắp một miếng cà tím đặt vào trong bát của hắn.
Leonard không cho cậu trốn tránh: "Hôn lễ của chúng ta lẽ ra đã tổ chức vào nửa năm trước, nhưng cho tới bây giờ còn chưa tổ chức, em xem có phải nên chọn cái ngày lành để tổ chức hay không?"
Nói đến vấn đề này Leonard liền tức giận, vốn dĩ đã nói tốt nghiệp xong liền kết hôn, kết quả tốt nghiệp được một đoạn thời gian rồi, linh cảm của Lạc Vân Thanh tới sống chết cũng phải bận việc thí nghiệm trong phòng thí nghiệm, vì thế hôn lễ chỉ có thể hoãn lại.
Việc này Lạc Vân Thanh tự biết đuối lý, nhưng linh cảm tới không phải lúc có thể trách ai? Chỉ có thể ủy khuất nói: "Lúc trước không phải là linh cảm tới sao? Anh cũng biết linh cảm có bao nhiêu quan trọng, nếu không phải linh cảm trong đoạn thời gian đó, hiện tại nước thuốc Hi vọng cũng còn chưa có mặt đâu."
"Vậy hiện tại nếu nước thuốc hi vọng đã có mặt, hôn lễ của chúng ta cũng nên lên lịch trình đi chứ nhỉ?"
"Được, anh định đoạn đi, anh nói khi nào kết hôn thì khi đó kết hôn."
Được lời chắc chắn Leonard không thể duy trì biểu tình mặt than của mình được nữa, không muốn làm việc tốt phải gặp nhiều khó khăn, hắn bỗng nhiên có ý nghĩ kỳ lạ: "Nếu không chúng ta đi đăng kí kết hôn trước?"
Lạc Vân Thanh: "...... Không." Em từ chối.
Leonard ủy khuất, ai oán nhìn cậu một cái, chỉ kém không hát bài Cải thìa nhỏ: "Vậy em còn nói để anh định đoạt."
***......
Nhìn thấy mấy cái bình luận không biết xấu hổ này Leonard tức giận nổ tung.
Đám người này là làm sao thế? Không phải khi nhìn thấy tin tức kết hôn thì nên bình luận chúc phúc cái gì mà trăm năm hảo hợp, cả đời hạnh phúc linh tinh gì đó sao?
Bình luận này đều là cái gì? Nói đùa? Ngày cá tháng tứ? Ảnh photoshop?
Vốn dĩ là một ngày cực kỳ đẹp tâm tình sảng khoái Leonard lập tức khó chịu, chính là nếu hắn mắng lại thì có vẻ có chút ấu trĩ?
Làm sao bây giờ đây?
Phải làm thế nào mới có hiệu quả tuyên thệ chủ quyền của bản thân?
Nghĩ nghĩ, cuối cùng Leonard bắt lấy Lạc Vân Thanh đang muốn chạy, chỉ thấy hắn thật cẩn thận đem giấy kết hôn của hai người đối diện camera chụp, sau đó bản thân cúi xuống hôn lên mặt Lạc Vân Thanh, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chụp một bức ảnh không tồi sau đó vừa lòng bắt lấy tay cậu, cùng cậu mười ngón giao nhau lại chụp một bức ảnh đẹp.
Sau đó Leonard lại lần nữa
lên Thiên Bác biên tập một cái tin tức đăng lên.
Leonard V: Người tốt nhất trong đời, nguyện chúng ta bạch đầu giai lão
[ ảnh 1][ ảnh 2]
Sau khi đăng xong, Leonard cũng không xem bình luận, quay đầu ôm
Lạc Vân Thanh liền hôn, hôn đến khi người đi đường đều nhịn không được nghỉ chân quan sát.
Kết quả hắn thì hay rồi, người khác vây xem náo nhiệt hắn liền đem giấy kết hôn mở ra cho người khác nhìn, sau đó đắc ý ôm
Lạc Vân Thanh ý bảo hôm nay bọn họ kết hôn.
Tư thế ngu ngốc kia khiến vài người qua đường không rõ nguyên nhân nhịn không được giờ ngón tay cái lên khen ngợi, trong lòng bội phục hắn là một hán tử.
Tuy cảm thấy phương thức tuyên bố chủ quyền này của Leonard có chút ấu trĩ, nhưng nhìn hắn sốt sắng như vậy,
Lạc Vân Thanh có một loại ngọt ngào khó có thể miêu tả được.
Hành động nho nhỏ vừa rồi của Leonard khiến cậu cảm nhận được tình yêu của hắn đối với mình, chỉ đi đăng ký kết hôn mà thôi liền khiến hắn vui thành như vậy, vậy tới khi tổ chức hôn lễ thì hắn sẽ như thế nào đây?
Nghĩ tới đây, vốn dĩ không muốn loại chuyện riêng tư như kết hôn này công bố với võng hữu,
Lạc Vân Thanh bỗng nhiên cũng có một loại xúc động muốn tuyên cáo với thế nhân "người này là của ta".
Vì thế cậu lấy mấy bức ảnh mà Leonard vừa chụp lúc nãy, post lên Thiên Bác đã lâu không có tin tức gì.
Lạc Vân Thanh V: Nguyện đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương ly(*) (*^▽^*)[ ảnh 1][ ảnh 2][ ảnh 3]
* (Mong được tâm của người - Bạc đầu không phân ly)
Phải biết rằng Lạc Vân Thanh là một siêu cấp đại V sở hữu hơn 1 tỷ fan trên Thiên Bác (chữ V ở đây như là người nổi tiếng, người của công chúng, giống như dấu tích xanh facebook gì đó), tuy mấy năm nay vì cậu vẫn luôn ngốc trong phòng thí nghiệm không xuất hiện trước mặt công chúng khiến cho số lượng fan không có sinh động như lúc trước, nhưng không thể không nói fan của cậu so với fan của những người khác vẫn sinh động hơn, chỉ là bọn họ không nhất định hoạt động trên Thiên Bác của
Lạc Vân Thanh mà tự manh thôi.
Huống chi lúc trước Leonard còn phát một cái tin tương tự lên Thiên Bác, tuy mọi người trên mạng nói không tin, nhưng trong lòng mọi người biết rõ ràng chắc chắn
Lạc Vân Thanh xuất quan cùng Leonard đi đăng ký kết hôn!
Vì thế một số lớn dân cư rỉ tai nhau truyền đi, những fan lắc lư ở khắp nơi sôi nổi chuyển dời về dưới Thiên Bác của
Lạc Vân Thanh.
Nhìn thấy tin tức cậu vừa đăng lên này lập tức trở nên sinh động.Lạc Vân Thanh bỗng nhiên nhớ tới mình quên cái gì!
Đúng, cậu quên mất chuyện cầu hôn này!
Trách không được cứ cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, thì ra là bọn họ trước khi đăng ký kết hôn không có ai cầu hôn đối phương!
Quay đầu nhìn về phía Leonard, phát hiện hắn cũng là vẻ mặt chột dạ.
"Vân Thanh em đồng ý gả cho...... Không đúng, là đồng ý trở thành bạn lữ của anh, cùng anh một đời một kiếp một đôi nhân không?" Vành tai Leonard đỏ lên, nắm tay cậu, khẩn trương ngóng nhìn cậu.
Nhìn yêu thương trong mắt hắn căn bản không dấu đi được, tựa nhưng hồng thủy ngập trời lập tức bao phủ lấy cậu.
"Tuy rằng anh có rất nhiều khuyết điểm, nhưng anh bảo đảm quãng đời còn lại sau này anh nhất định sẽ đối tốt với em, sẽ vẫn luôn yêu em."
"Em phải tin anh, anh......"
Leonard không biết nói lời ngon tiếng ngọt, vài câu cầu hôn này có lẽ trong tai người khác sẽ cảm thấy thực quê mùa, nhưng
Lạc Vân Thanh
hiểu rõ hắn
thì sẽ không.
Ngược lại cảm thấy trái tim thực ấm áp, bởi vì cậu biết lời hắn nói đều là thật lòng, cho nên cậu không định làm ra vẻ.
Thích liền ở bên nhau, không thích liền tách ra, vì sao phải vì cái gọi là nghi thức lãng phí
thời gian và sinh mệnh của nhau?
"Anh hiện tại yêu em chứ?" Lạc Vân Thanh nhẹ giọng hỏi.
"Yêu." Leonard trả lời chém đinh chặt sắt.
Một chữ yêu khiến hốc mắt cậu hơi cay cay: "Vậy em đồng ý kết hôn với anh."
Em không biết chúng ta có thể yêu nhau cả đời hay không, nhưng chỉ cần có thể đảm bảo hôn nhân của chúng ta bắt đầu là bởi vì yêu, cũng chỉ là bởi vì yêu là được.
Bởi vì yêu nhau cho nên ở bên nhau, đơn giản thô bạo không rắc rối!