Leonard không để ý áp lực của ba mẹ nhà mình, không lập tức mang Lạc Vân Thanh tới Horae gia, ngược lại buổi sáng ngày hôm sau ngủ đến tự nhiên tỉnh rồi mới chậm rì rì mang theo cậu đi tới.
Biệt thự của Horae tọa lạc ở khu biệt thự Danh Lưu Uyển của Đế Đô, thuộc về yên tĩnh bên trong ồn ào, là nơi tấc đất tấc vàng, người có thể ở chỗ này đều là người có quyền có thế ở Thủ Đô tinh, quyền thế kém một chút đừng nói ở bên này mua nhà, ngay cả cửa bảo an có khả năng ngươi cũng không vào được.
Tuy rằng Lạc Vân Thanh là một người từ tinh cầu Nông nghiệp không phát đạt đi ra, nhưng khu biệt thự nổi tiếng như Danh Lưu Uyển cậu chắc chắn vẫn nghe nói qua.
"Nhà cậu ở nơi này?"
"Ừ"
Lạc Vân Thanh vẻ mặt tò mò nhìn về phía Leonard: "Gia tộc Payne các cậu là kinh doanh gì đó?"
Căn cứ vào tin tức bên ngoài truyền lưu, càng tới gần trung tâm Danh Lưu Uyển thì càng là người có quyền có thế, thấy Leonard thực tự nhiên dẫn mình hướng trung tâm Danh Lưu Uyển, Lạc Vân Thanh liền biết chắc chắn nhà hắn không đơn giản, nhưng mà...cậu thật đúng là chưa từng nghe qua có nhà "Payne" nào lợi hại như vậy.
Leonard: "......"
"Không thể nói?"
"Cũng không phải không thể nói, chỉ là......."
"Thôi, vậy vẫn là đừng nói đi."
Nhìn vẻ muốn nói lại thôi của Leonard, Lạc Vân Thanh thấu hiểu không cần hắn trả lời.
"Hoàn cảnh của chỗ các cậu thật tốt, nếu tôi có thể mua nhà ở nơi này chắc chắn cũng sẽ mua ở đây."
Leonard còn sợ cậu nghĩ nhiều, nào biết quay đầu cậu liền đã quên lúc trước mình hỏi gì, ngược lại hứng thú bừng bừng thưởng thức phong cảnh xung quanh.
Lạc Vân Thanh đối với chuyện này không để bụng đối với hắn là một chuyện tốt, nhưng thấy cậu không để tâm như thế, không biết vì cái gì trong lòng Leonard đột nhiên khó chịu, cứ cảm thấy mình không quan trọng, nhưng lại giống như không thể nói gì....
Bên Danh Lưu Uyển này có hạn chế tốc độ xe huyền phù, cho nên tự nhiên Leonard sẽ không lái quá nhanh, huống chi Lạc Vân Thanh còn muốn nhìn phong cảnh bên đường, vì thế hắn lái càng chậm, khiến cho Alice đang ở đại trạch Horae chờ bọn họ có chút vội đến thượng hỏa.
"Em cũng đừng đi tới đi lui nữa, không mệt sao?"
Buông chén trà trong tay ra, Warren bất đắc dĩ nói với vợ mình.
Người đã trên đường tới, chẳng lẽ còn có thể bay mất sao? Tuy hắn cũng rất muốn nhìn xem đứa con trai của cố nhân này, nhưng nóng vội sao có thể ăn được đậu hũ nóng?
Giờ này chỉ anh mới bình tĩnh được, Alice lườm Warren một cái, nàng nếu thật có thể bĩnh tĩnh lại được thì còn phải luôn đi qua đi lại như vậy nữa sao?
"Ngồi xuống đi, uống ly trà, uống xong bọn chúng sẽ về tới."
"Warren, em thật bội phục anh, cũng muốn học anh, nhưng em cũng thật không có định lực như anh."
Alice mặt dù bên ngoài miệng nói như vậy, nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống.
Một bên uống trà một bên nhìn về phía cửa lớn, loại vội vàng này tuy không biểu hiện rõ ràng như lúc trước, nhưng người sáng suốt vừa nhìn vẫn sẽ cảm thấy nàng thực sốt ruột.
Lại một lần nữa bội phục ông xã nhà mình, vì sao có thể bình tĩnh như vậy? Hiện tại sắp gặp Vân Thanh! Nghĩ tới đây nàng thật sự không giữ bình tĩnh được nữa.
Chậm chạp chờ đợi không thấy Leonard và Lạc Vân Thanh, Alice và Warren hai người chậm rãi bắt đầu tán gẫu, mà nhân vật chính trong đề tài chính là cha mẹ Lạc Vân Thanh.
Trò chuyện một chút, bọn họ liền nghe thấy được tiếng bước chân dần dần đi tới gần nơi này.
Ngẩng đầu, chỉ thấy con trai mình mang theo một nam sinh lại đây, da thịt trắng nõn, mũi cao thẳng, còn có một đôi mắt như hàm chứa một hồ xuân thủy chứa đầy tình ý, bên trong còn mang theo phong tình vạn chủng.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc, vợ chồng Horae
không khỏi sửng sốt, tiện đà cảm thán trong lòng: Đứa nhỏ này cũng thật biết lớn,
chuyên chọn nét xinh đẹp của ba mẹ mà lớn.
"Ba, mẹ, đây là Lạc Vân Thanh, bạn trai con!" Leonard giới thiệu khiến Lạc Vân Thanh trở tay không kịp, cậu còn tưởng khi hắn giới thiệu mình sẽ nói là bạn học chứ, không nghĩ tới hắn trực tiếp đem quan hệ của hai người nói ra.
Phải biết là bọn họ cũng vừa mới xác định quan hệ mà thôi, đem quan hệ nói rõ không phải tương đương là gặp người lớn chứ?
"Cậu nói gì vậy." Thấy hai người bộ dáng còn chưa lấy lại tinh thần, Lạc Vân Thanh nhéo cánh tay hắn một chút, có chút đau đầu.
Trong lòng đang sắp xếp ngôn ngữ, muốn giải thích như nào mới tốt, nhưng còn chưa kịp nói ra, đã bị tiếng cười của Alice đánh gãy.
Này không phải là tức đến bật cười đi?
Lạc Vân Thanh có chút thấp thỏm trong lòng, luôn có một loại ảo giác mình dụ dỗ con nhà người ta, sau đó còn ở trước mặt cha mẹ người ta khoe khoang.
"Các con đã xác định quan hệ? Tốt tốt tốt."
Liên tiếp ba chữ tốt có thể thấy được Alice có bao nhiêu vừa lòng với chuyện này.
Nhưng nhà bình thường, cha mẹ sẽ đối với chuyện yêu đương của con cái mình là dạng thái độ như này sao?
Lạc Vân Thanh không hiểu ra sao nhìn Alice và Warren khen ánh mắt Leonard tốt, tốc độ xuống tay nhanh, trong lòng cảm thấy mình và bọn họ có phải không cùng "tần sóng tinh tế"? Cho nên không thể đuổi kịp tần suất tư duy của bọn họ? Còn không chờ cậu nghĩ ra nguyên do, Alice lại làm một việc khiến cậu cảm thấy khϊếp sợ.
Chỉ thấy Alice tháo cái nhẫn màu bạc mộc mạc đeo ở ngón giữa tay trái mình ra, sau đó bắt lấy tay cậu, đem nhẫn đặt vào lòng bàn tay cậu.
"Chiếc nhẫn này là vật gia truyền của nhà chúng ta, dựa theo quy củ chỉ có thể truyền cho hôn ước giả của trưởng tử, hiện tại đã truyền hơn mười thế hệ, tuy không đáng giá mấy tiền, nhưng đối với gia tộc ta mà nói ý nghĩa rất trọng đại, hiện tại dì đem nó giao cho cháu, hy vọng cháu có thể bảo quản thật tốt."
Lạc Vân Thanh: Σ( ° △°|||)︴
Đây là bước đi bình thường của gia trưởng đi?
Trăm triệu không nghĩ tới sẽ là cái dạng này Lạc Vân Thanh bị vẻ mặt tùy ý của Alice đem nhẫn đặt vào lòng bàn tay mình, sau đó Leonard vừa thấy liền có dự mưu từ trước, động tác mạch lạc lấy ra một sợi dây chuyền nam đơn giản từ trong túi tiền, đem cái nhẫn này xâu lại đeo vào cổ cho cậu.
Tận đến khi cảm xúc lành lạnh truyền tới từ trên ngực, cậu mới phục hồi lại tinh thần, nhưng lúc này cự tuyệt thì giống như không thích hợp.
Vô ý thức hé miệng: "Cháu, cái này cháu..."
Alice cười nói: "Làm sao vậy?"
Lạc Vân Thanh: "......"
"Không có gì." Hiện tại cậu thật sự không mở miệng được, nếu không về sau tìm một cơ hội trả lại?
Thấy Lạc Vân Thanh không nói, Alice nói tiếp: "Vân Thanh, dì thật sự muốn cảm ơn cháu nha, trước kia Leonard luôn có vẻ nhìn ai cũng chướng mắt, nhìn ai cũng không thích, dì thật đúng là sợ nó về sau sẽ cô độc sống quãng đời còn lại, hiện tại các cháu kết đôi với nhau, tâm của dì đã có thể buông xuống."
Warren xem Alice đang phun tào cũng đi theo hài hước một câu: "Đúng vậy, thằng nhóc thúi Leonard nhà chúng ta cuối cùng cũng có người muốn, bằng không ta thật đúng là sợ nó mắc trong tay."
Những lời này của Warren thành công khiến Leonard đen mặt, nhưng cũng làm Lạc Vân Thanh vốn đang khẩn trương bật cười.
Cậu vẫn luôn cho rằng nhân sĩ thành công giống như ba mẹ Leonard sẽ rất mạnh mẽ, ở chung rất tốn công phu, nhưng không nghĩ tới, hai người bọn họ cư nhiên hài hước như vậy? Không chỉ đối với chuyện yêu đương của con trai cảm thấy vui mừng như vậy, thậm chí khi Leonard mang mình tới làm khách, hành động đầu tiên của mẹ chồng tương lai chính là đưa nhẫn gia truyền cho cậu?
Đối với điều này, Lạc Vân Thanh tuy có chút cảm động, nhưng không thể không nói càng có nhiều bế tắc, nguyên bản chỉ muốn cùng Leonard nói chuyện yêu đương, hiện tại lại giống như bọn họ sắp kết hôn tới nơi, hơn nữa cậu cảm thấy ba mẹ Leonard quá tùy ý, giống như chỉ cần Leonard dẫn người về là được, bọn họ không yêu cầu những thứ khác.
Đương nhiên đây chỉ là ảo giác của Lạc Vân Thanh mà thôi, đối mặt với bên ngoài vợ chồng Warren là một người mạnh mẽ và soi mói, nhưng đó đều là đối với người ngoài.
Mà Lạc Vân Thanh là người ngoài sao? Nhất định không phải nha! Cậu chính là con dâu bọn họ nhận định!
"Dì thật sự quá thích cháu, Vân Thanh này, dì đã sớm từ Leonard nghe nói về cháu, hôm nay nhìn thấy cháu, càng thích."
"Cháu cứ coi nơi này là nhà của mình, không cần gò bó, ăn ngon uống tốt mới được, chờ về sau cháu và Leonard kết hôn nếu muốn ở cùng chúng ta cũng được, nghĩ muốn thế giới hai người thì chúng ta có thể tìm một căn nhà khác cho các cháu."
"Dì nhớ rõ Leonard nói qua cháu còn có một chú thím hàng xóm rất thân cận phải không? Đến lúc nào rảnh có thể dẫn bọn họ tới nhận thức một chút."
"......"
"Được rồi mẹ, mẹ nói nhiều quá."
Nhiều quá? Cái gì mà nhiều quá?
Alice nghe được con trai phá đám nói cảm giác mình sắp tạc mao!
Leonard lập tức ngăn lại nàng: "Mẹ, con mang Vân Thanh đi lên cất hành lý."
"A ừ, xem ta đi, chỉ lo nói cũng không chú ý tới các con còn chưa cất hành lý nữa, Leonard đây là sau khi yêu vào liền trở nên săn sóc đi, được rồi, ta cũng không nói nữa, các con đi lên trước đi."
Alice vốn còn muốn tạc mao nghe được con trai nói, trong lòng cảm thán một phen con trai thay đổi, lúc sau liền cho bọn họ rời đi.
Sau đó tự mình chạy tới phòng bếp, muốn nhìn một chút đồ ăn chuẩn bị thế nào.
"Mẹ cậu thật nhiệt tình." Lạc Vân Thanh có chút hâm mộ nói, từ trước cậu đã là cô nhi, hiện tại xuyên tới vẫn là cô nhi, mặc kệ là lúc nào, cậu đều chưa tiếp xúc với một trưởng bối nữ tính như vậy, cho nên có chút hâm mộ Leonard.
Leonard quay đầu, nhìn ánh mắt tịch mịch của cậu, cũng hiểu đây là cậu nhớ tới ba mẹ của mình, vì thế dắt tay cậu: "Về sau ba mẹ tôi cũng là ba mẹ cậu, bọn họ sẽ đối tốt với cậu."
Nghe xong lời Leonard nói, Lạc Vân Thanh cười cười, ai sẽ vô điều kiện đối tốt với người khác chứ? Cậu không phải con trai của bọn họ, cho dù Alice và Warren có biểu hiện hữu hảo như thế nào đi nữa, Lạc Vân Thanh trong lòng vẫn là hiểu rõ.
Bọn họ đối tốt với mình chỉ là vì Leonard mà thôi, vì cậu là người Leonard chọn, cho nên mới đối tốt với cậu như vậy.
Nghĩ đến đây, trong đầu nhịn không được hiện lên hình ảnh nguyên chủ và ba mẹ sống cùng nhau lúc trước, rung động từ trong thân thể truyền đến khiến hốc mắt cậu có chút chua xót.
"Cậu làm sao vậy? Không vui sao?"
Leonard thật cẩn thận đem cậu ôm vào trong lòng ngực, như là an ủi trẻ con vỗ vỗ
lưng cậu, cảm nhận được lớp vải áo trên ngực mình ẩm ướt, trong lòng có chút hoảng.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy Vân Thanh khóc, vì sao cậu lại khóc? Chẳng lẽ nhớ ba mẹ? Leonard không biết mình phải làm gì bây giờ, cũng không biết phải mở miệng an ủi cậu như thế nào, cuộc đời lần đầu tiên hắn thống hận bản thân vì sao lại ăn nói vụng về.
"Cậu, cậu làm sao vậy...?"
"Là nhớ ba mẹ cậu sao? Nếu không....nếu không chúng ta ăn chút gì nhé?"
"......"
"Cậu đừng khóc, tôi ở đây...nếu không cậu đánh tôi?"
"Tôi đánh cậu làm gì?"
Nhìn Leonard luống cuống tay chân an ủi mình, Lạc Vân Thanh bỗng nhiên cười ra tiếng.
Cười là tốt rồi, mặc kệ thế nào cười là tốt.
Tuy không phải trước mặt người ngoài, nhưng phát tiết xong cảm xúc, kỳ thực Lạc Vân Thanh có chút xấu hổ. Không phải cậu muốn khóc, mà không biết sao cậu lại cứ khóc ra, lúc khóc thì thống khoái, nhưng hiện tại....
"Khoan đã, này không phải là phòng cậu đi?"
Vốn dĩ không biết nói gì, nhưng lại không biết phải nói gì mới được, cho nên Lạc Vân Thanh đành nhìn xung quanh.
Phòng có phong cách rõ ràng như vậy, lại còn tràn ngập vô số vật phẩm tư nhân sẽ là phòng cho khách sao?
Đùa ta đi?
Nghe được Lạc Vân Thanh hỏi, Leonard phi thường đúng lý hợp tình: "Chúng ta đều là người yêu của nhau, ở chung một phòng thực bình thường."
Này chính là ba hắn dạy, mặc kệ thế nào ở chung một gian phòng trước tiên đem danh phận định ra đã, như vậy về sau sẽ giảm được rất nhiều ong bướm.
Lạc Vân Thanh:??
"Bình thường cái rắm."
Nhẫn nhịn, cậu vẫn là không nhịn được chửi bậy một câu.
Bọn họ mới bao lớn nha, sau khi xác định quan hệ lập tức hôm sau liền đi gặp người lớn, sau đó ở nhà đối tượng cùng nhau ngủ?
"Ba tối nói như vậy."
Leonard buồn bực, rõ ràng đây là khi ba hắn biết hắn muốn mang Lạc vân Thanh về nhà nói với hắn, nói cậu tuyệt đối sẽ vui, nhưng hiện tại xem ra....hình như không phải vậy?
Lạc Vân Thanh cả kinh: "Ba cậu?"
Leonard gật gật đầu: "Đúng vậy."
Lạc Vân Thanh:.........
Nghĩ tới vừa mới vào cửa, Alice liền lôi kéo mình đem đồ gia truyền đưa cho mình, Lạc Vân Thanh bỗng nhiên cảm thấy ba Leonard chắc chắn cũng làm ra chuyện như vậy.
Như thế nào đột nhiên cảm thấy một nhà Leonard đều không đáng tin như vậy....
"Mẹ tôi đem nhẫn đưa cho cậu, chính là thừa nhận cậu là bạn lữ của tôi, cho nên chúng ta về sau nhất định phải kết hôn, ở cùng một chỗ phi thực bình thường." Leonard đúng sự thật nói.
Nghĩ nghĩ lại bỏ thêm một câu: "Ba tôi cũng nói như thế này, hơn nữa lúc trước ông ấy mang mẹ tôi về cũng là như vậy."
Lạc Vân Thanh:......
Lạc Vân Thanh cảm thấy hôm nay số lần vô ngữ của mình đặc biệt nhiều, thì ra này vẫn là truyền thống gia tộc?
"Vậy, Leonard." Lạc Vân Thanh bỗng nhiên mở miệng.
"Ừ?" Đem rương hành lý của Lạc Vân Thanh mở ra tính toán sửa lại, Leonard quay đầu lại.
"Nếu không tôi vẫn là đi phòng cho khách đi? Tôi vẫn quen ngủ một mình rồi."
Nhưng những lời này không biết chọc tới nơi nào của Leonard, hắn lập tức trở nên đáng thương hề hề: "Cậu có phải không muốn kết hôn với tôi, chỉ muốn đùa giỡn tình cảm của tôi?"
Lạc Vân Thanh nghẹn họng nhìn trân trối, không thể tin được từ như vậy cư nhiên xuất hiện từ trong miệng Leoanrd.
"Tôi biết mà, cậu chính là thấy tôi đẹp cho nên muốn đùa bỡn tình cảm của tôi, sau đó vứt bỏ tôi, về sau lại đi tìm người đẹp hơn."
Nói xong hắn u oán nhìn thoáng qua Lạc Vân Thanh.
Lạc Vân Thanh:......
"Cậu làm sao vậy? Bị quỷ tà bám vào người sao?"
Tuy hiện tại là thời đại khoa học kỹ thuật hiện đại, chúng ta phải tin tưởng khoa học, nhưng nhìn Leonard hiện tại và trước kia hoàn toàn là hai bộ dáng khác nhau, Lạc Vân Thanh thực hoài nghi hắn có phải bị "quỷ tà" bám vào người không.
Leonard không trả lời câu, chỉ hỏi một câu: "Như vậy cậu còn muốn đi phòng cho khách sao?"
Lạc Vân Thanh đương nhiên gật đầu: "Đương nhiên rồi, cậu đừng động vào hành lý của tôi, tôi đi phòng cho khách thu thập sau, cậu nói cho tôi phòng cho khách ở chỗ nào."
Vì thái độ cứng rắn của Lạc Vân Thanh, Leonard chỉ có thể dẫn cậu đi tới phòng cho khách, này cũng thôi, thế mà cậu còn đuổi hắn đang muốn hộ trợ ra ngoài.
Leonard mặt vô biểu tình đứng ở trước cửa phòng cho khách đóng chặt, sau đó xoay người đi tới đại sảnh, tìm được Warren, ở trước mặt hắn lên án: "Không phải ba nói có hiệu quả sao? Vì sao một chút hữu dụng cũng không có?"
"Sao có thể vô dụng? Ta lúc ấy mang mẹ con về nhà chính là làm như vậy."
"Vậy chắc chắn là ba còn dấu cái gì không nói cho con, bằng không sẽ không như vậy."
"Ta đã nói với con vài lần, sẽ không sai."
"Con cảm thấy sai rồi."
"Khoan đã...."
Warren bỗng nhiên nghĩ tới một việc, sau đó bình tĩnh nhìn con trai của mình một cái, trong lòng yên lặng thở dài một hơi.
"Các con ngày thường ở chung như thế nào? Vừa mới rồi con làm như thế nào?"
Leonard cẩn thận nghĩ lại tình huống hai người ở chung ngày thường và cảnh tượng vừa rồi, kỹ càng tỷ mỉ nói cho Warren nghe.
Warren sau khi nghe xong chỉ cảm thấy đầy mặt hắc tuyến, bỗng nhiên vui sướиɠ khi người gặp họa cười ra tiếng.
"Con ngày thường đều không tỏ ra yếu thế sao?"
Leonard nghĩ nghĩ, giống như còn thật không có, vì thế nghiêm túc gật gật đầu.
"Nga, vậy trách không được con lại thất bại." Warren đơn giản hạ một cái lời bình, lúc sau liền không để ý tới con trai mình nữa.
Hắn thật không nghĩ tới con trai mình cư nhiên thành thật như vậy!!
Này cũng thật không giống hắn tí nào! Là một chuẩn nam nhân, Warren cảm thấy thời điểm nên yếu thế thì phải lập tức yếu thế.
Nhưng hắn thì sao? Từ đầu tới đuôi đều rất Leonard, kết quả đột nhiên cư xử như vậy, không bị người ta coi là "quỷ tà" bám vào người cũng khó.
Nhìn Warren không đáng tin cậy, Leonard cảm thấy mình lúc trước chắc chắn bị ma nhập, bằng không vì sao lại nghe hắn nói đi làm chuyện như vậy, nếu dựa theo phương pháp của bản thân, có khả năng rất lớn Lạc Vân Thanh sẽ ở cùng mình một gian phòng. Đâu phải như bây giờ trộm gà không thành còn mất nắm gạo, cậu không chỉ không cùng một gian phòng với mình, ngay cả ánh mắt nhìn mình đều quái lạ.
"Được, đừng nhìn ta nữa, đồ ăn được rồi, con gọi Vân Thanh xuống dưới ăn cơm đi." Không muốn tiếp nhận xạ tuyến tử vong của con trai mình, Warren đuổi hắn đi.
Kỳ thực cũng không tính là đuổi, chỉ là kêu hắn làm chút việc của quản gia, dù sao hôm nay rất nhiều người hầu đều nghỉ, hiện tại biệt thự không đủ người cho lắm.
Nguyên bản biệt thự nhà Horae người hầu không ít, nhưng hôm này ngoại trừ hai vị đầu bếp, một người làm vườn, một tài xế, một quản gia và một bà vυ' ra đều bị bọn họ cho nghỉ, ít người chính là muốn Lạc Vân Thanh có thể thư thái một chút.
Tới nhà người khác làm khách không thoải mái như ở nhà mình, điểm này Lạc Vân Thanh cũng hiểu trong lòng, cho nên hơi sửa sang lại một chút hành lý của mình liền đi xuống, khi đi xuống vừa lúc gặp phải người đang định tới gọi mình Leonard.
Cơm trưa vẫn luôn là đầu bếp nhà bọn họ làm, hương vị như thế nào tạm thời không biết, nhưng sắc hương tuyệt đối là nhất lưu.
Nguyên bản Horae gia từ trước tới giờ đều ăn cơm Tây, nhưng sau khi Alice hỏi Leonard biết được Lạc Vân Thanh thích ăn đồ Trung Quốc, cho nên lần này cố ý cho đầu bếp làm đồ ăn Trung Quốc.
"Vân Thanh, cháu cảm thấy thế nào? Hương vị có được không?" Nhìn Lạc Vân Thanh ăn một chút đồ ăn, Alice nhiệt tình hỏi.
Nếu cậu cảm thấy không tốt, vậy về sau có lẽ phải suy xét đổi một đầu bếp, hoặc là thêm một đầu bếp làm đồ ăn Trung Quốc.
"Thực không tồi." Lạc Vân Thanh gật gật đầu.
Đây không phải lời khách sáo, mà là lời nói thật lòng, tiền nào của nấy, đầu bếp này có lẽ cũng rất lợi hại, món ăn Trung Quốc này cho dù ở thế kỷ 21 cũng là trình độ cao, ở chỗ này có thể thấy là rất không tồi.
"Ăn không ngon."
So sánh với Lạc Vân Thanh thông cảm cùng hạ thấp tiêu chuẩn, bị Lạc Vân Thanh dưỡng điêu miệng Leonard liền rất phá đám.
Hoàn toàn không suy xét đến đây là đầu bếp nhà hắn, hắn đang
tự hủy đi đài của chính mình.
"Nga, ý kiến của con cũng không quan trọng."
"Con thích ăn thì ăn,
không thích thì đừng ăn."
Vợ chồng Horae hoàn toàn không quan tâm cái nhìn của con trai mình, hiện tại bọn họ chỉ quan tâm tới Lạc Vân Thanh mà thôi.
Con trai của mình mình biết, đã ăn đồ ăn đầu bếp này nấu bao nhiêu năm như vậy, hiện tại mới nói khó ăn, có muộn quá không?
Thấy Leonard bị ba mẹ hắn bỏ lơ, Lạc Vân Thanh bỗng nhiên vui vẻ, người nhìn bá đạo như vậy kết quả ở nhà cư nhiên yếu thế như thế?
Quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn nhỉ?
Vì bọn họ đều không để ý tới mình, Leonard lại yên lặng mà bỏ thêm một câu: "Vân Thanh làm còn ngon hơn bọn họ làm nhiều."
"Vậy sao?"
Nghe được những lời này của Leoanrd, vợ chồng Horae đột nhiên nhìn về phía Lạc Vân Thanh, đầy hứng thú hỏi: "Vân Thanh về sau nếu có rảnh rỗi xuống bếp nấu gì đó cho chú dì nếm thử nhé?"
Kỳ thực bọn họ càng muốn thể nghiệm qua cảm giác gia đình bình thường hơn, còn con trai nói Lạc Vân Thanh trù nghệ lợi hại, bọn họ cũng không đặt trong lòng.
Vì bọn họ biết tình nhân trong mộng hóa Tây Thi. Người yêu làm cái gì trong mắt bọn họ đều là tốt nhất!!
Ngay cả Alice, hoàn toàn không biết nấu ăn, năm đó tiến vào phòng bếp chỉ có thể nấu ra món ăn hắc ám ở trong miệng Warren đều có thể có được đánh giá trù nghệ không tồi, có thể nghĩ lời bình luận từ trong miệng tình nhân phát ra có bao nhiêu vô thực.
"Được." Lạc Vân Thanh sảng khoái đáp ứng.
Một bữa cơm ăn đến là vui vẻ, đặc biệt là Lạc Vân Thanh, nghe được vợ chồng hai người không ngừng lộ ra "lịch sử đen" của Leonard khi còn nhỏ càng là không nhịn được cười.
Leonard hiện tại thoạt nhìn bình tĩnh như vậy, thì ra khi còn nhỏ cũng là một hùng hài tử, nhưng trưởng thành cư nhiên liền trở nên ổn trọng như vậy, thật đúng là khiến người khó tưởng tượng nổi.
............
Có ai là không có tuổi trẻ chứ, đối với người trẻ tuổi, vợ chồng Horae cũng biết bọn họ ở riêng một mình sẽ càng tự tại một chút, biết bọn họ khi ở cùng trưởng bối, đặc biệt là trưởng bối vừa nhận thức ngồi cùng nhau, mặc kệ là biểu hiện vui vẻ thế nào, chắc chắn vẫn có sự câu nệ, cho nên hai người ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lát liền lấy cớ có việc dời đi, nhường lại không gian cho hai người.
"Ba mẹ cậu thật đúng là ân ái." Lạc Vân Thanh có chút hâm mộ, Alice và Warren tuy không khoe ân ái trước mặt cậu, nhưng có vài chi tiết chỉ cần ngươi có tâm một chút là có thể nhìn ra tình yêu giữa bọn họ.
"Đúng vậy, nhưng mà bọn họ yêu nhất chính là lẫn nhau, có lẽ tôi ở vị trí thứ hai? Bọn họ mỗi năm đều sẽ đi du lịch hưởng tuần trăng mật, trước kia khi tôi còn nhỏ bọn họ đi hưởng tuần trăng mật, mặc kệ tôi chơi xấu như nào cũng chỉ biết ném tôi cho quản gia." Trước kia Leonard rất khó hiểu, nhưng từ sau khi hắn nhận thức Lạc Vân Thanh đã hoàn toàn hiểu được loại tâm tình này.
Tuy con cái rất quan trọng, nhưng đối với bọn họ mà nói người kia mới là quan trọng nhất trong sinh mệnh của nhau.
"Ha ha ha." Nghe được chơi xấu, hình ảnh bỗng dưng hiện lên trong đầu khiến Lạc Vân Thanh bật cười.
"Cậu còn cười?"
"Tôi không được cười sao?"
"Cũng không phải là không được, nhưng mà cậu như vậy khiến tôi cảm thấy thực mất mặt."
"Sao tôi lại khiến cậu mất mặt chứ? Cậu nói cho tôi nghe một chút?"
"......"
"Đừng cười nữa, nhìn cậu xem cười sắp đau sốc hông rồi kìa."
"Cậu có ảnh chụp của cậu trước kia không? Cho tôi xem khi còn nhỏ trông như thế nào? Có phải rất giống với hiện tại hay không?"
"Không phải rất giống, nhưng cũng có thể nhìn ra được là tôi......"
"......"
"Tích tích, tích tích."
Khi hai người đang vui đùa ầm ĩ, máy liên lạc của Lạc Vân Thanh vang lên.
Hử?
Cậu nhớ rõ khi cậu tới nhà Leonard đã đặt chế độ im lặng mà nhỉ, cho nên hiện tại vang lên chắc chắn là lúc trước cài đặt đặc biệt nhắc nhở.
Nhưng mà...cậu lúc trước có cài đặt cái gì đặc biệt cần nhắc nhở sao?
Mang theo một tia nghi hoặc, Lạc Vân Thanh nhấn nút nhận, sau đó phía đối diện hiện lên một người nam nhân mặt mũi râu mọc tua tủa, thoạt nhìn hết sức tiều tụy.
"Ngài là?" Lạc Vân Thanh mở miệng, mãi không nghĩ ra người này là ai.
Râu tua tủa nam:.....
"Không phải chứ? Lạc tiểu tiên sinh, cậu cư nhiên nhanh như vậy đã quên mất tôi?"