Lãnh giấy hôn thú xong, tất nhiên trước tiên phải thông báo một tiếng với cha mẹ hai bên.
Bởi lẽ chuyện như thế này không giống cầu hôn, cho dù hiện tại có giấu, về sau cha mẹ nhìn thấy ngày lãnh chứng sẽ biết ngay chân tướng, đến lúc đó sẽ càng phản tác dụng.
Cũng may ba mẹ Vệ Ngưng Nhiên từ lâu đã có sự chuẩn bị tâm lý đối với chuyện hai người kết hôn, tuy hiện giờ họ vẫn cảm thấy lãnh chứng có chút quá nhanh, nhưng kinh ngạc thì nhiều mà chưa đến mức trách cứ.
Sau thời gian làm việc, Vệ Ngưng Nhiên cùng Chử Tập đến nhà giam thăm hỏi cha anh.
Bởi vì thái độ phục hồi nhân cách tốt, tích cực tiếp thu cải tạo, ông được sự cho phép ăn một bữa cơm với gia đình, cho nên bọn họ có thể cùng ăn chung cơm trưa với các tù nhân khác ở nhà ăn của trại giam.
Người đàn ông rõ ràng mới hơn năm mươi tuổi, lại trông già hơn rất nhiều so với tuổi thực, mái đầu đều đã bạc, nếp nhăn trên mặt chồng chất, cả người đều tràn ngập vẻ tang thương.
Nhìn thấy dáng vẻ này của ông, Vệ Ngưng Nhiên đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Không phải đau lòng cho ông lão đang tươi cười thân thiết ở trước mặt, mà là đau lòng cho người đàn ông đang đứng ở bên cạnh cô, chồng cô gần như đã mất đi người cha mà anh kính yêu.
Cô đưa tay ra, nắm chặt tay Chử Tập.
Chử Tập nắm trở lại, cúi đầu mỉm cười với cô: “Anh không sao.”
Khi khoảng cách đến gần hơn, nghe được Chử Tập chào hỏi với cha, Vệ Ngưng Nhiên cũng nhanh chóng mỉm cười gật đầu, cung kính gọi một tiếng: “Ba.”
“Ừ.” Người đàn ông kích động đến mức thân thể không ngừng run lên, “Trước kia Chử Tập đã từng nhắc đến con với ba, hiện tại cuối cùng nó cũng cưới được con về nhà, đây là may mắn của nó, ba mừng cho các con.”
Nhìn dáng vẻ ông khóc ướt nhòe mắt, con ngươi của Chử Tập cũng hơi đỏ lên, cúi đầu lấy đũa cho ông: “Ba ăn cơm trước đi.”
Rốt cuộc cũng chờ được ngày con trai kết hôn, ông nói rất nhiều, có lúc câu nệ, nhưng rồi lại không nhịn được mở miệng nói tiếp, thỉnh thoảng còn bởi vì cảm xúc quá kích động mà nói sai liên tục.
Vệ Ngưng Nhiên vẫn luôn kiên nhẫn lắng nghe ông nói, cũng lễ phép trả lời tất cả, hoàn toàn xem ông trở thành một vị trưởng bối mà mình kính yêu.
Trên thực tế, bất luận người đàn ông này đã phạm tội gì trong những năm qua, đó cũng là cha của chồng cô, là một trong những người thân mà chồng cô yêu thương nhất, tôn kính và săn sóc cho ông vốn là điều cô nên làm.
Lúc đi từ nhà ăn ra, Yến Hạ Minh mặc cảnh phục đã chờ ở bên ngoài.
Nhìn thấy bọn họ, Yến Hạ Minh hơi mỉm cười: “Yên tâm đi, chỗ chúng tôi quản lý nghiêm khắc, sẽ không xuất hiện chuyện bắt nạt trong tù, cha anh có thái độ cải tạo rất tích cực, bình thường chúng tôi cũng sẽ chú ý nhiều hơn.”
Chử Tập bắt tay với anh ta: “Cảm ơn anh.”
“Khách khí cái gì? Nói thế nào thì vợ anh cũng là bạn của tôi mà.” Yến Hạ Minh cười nhìn về phía Vệ Ngưng Nhiên, “Có điều tôi thật sự không ngờ nha, có người có thể đổi sắc mặt nhanh như vậy, giờ này năm trước tôi muốn giới thiệu đối tượng cho cô ấy, cô ấy còn la hét bảo đời này cũng không muốn kết hôn, sao bây giờ lại đột nhiên cả giấy chứng nhận cũng có luôn rồi?”
Vệ Ngưng Nhiên kéo tay Chử Tập cười khúc khích: “Người tôi muốn gả đã trở lại rồi, đương nhiên phải chặt chẽ bắt lấy chứ.”
Tuy rằng sau khi rời khỏi nhà giam, Chử Tập không biểu lộ rõ ra nhiều cảm xúc buồn bã, nhưng Vệ Ngưng Nhiên biết, trong lòng anh tất nhiên là không dễ chịu.
Cho nên dọc theo đường đi, cô lái xe thay anh, yên lặng ở bên anh, lúc về đến nhà, cuối cùng cô không nhịn được mà ôm chặt anh, cho anh một vòng ôm ấm áp.
“Về sau, mỗi lần em đều sẽ cùng anh đi thăm ba, được không?”
“Ừ.”
“Chúng ta đã lãnh chứng, là vợ chồng chân chính, hiện tại, người nhà của anh cũng sẽ là người nhà của em, em đều sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh.”
“Ừ.” Anh ôm cô càng chặt hơn, vùi đầu vào cổ cô trầm mặc một hồi lâu, mới thấp giọng nói, “Bà xã, cảm ơn em.”
“Cũng đã gọi bà xã rồi sao còn khách khí với em như vậy? Coi chừng em tức giận nha.”
Chử Tập khẽ cười, tay giữ đầu cô từ từ dán lên, động tác dịu dàng hôn lên môi cô.
Sau một lúc môi lưỡi giao triền, anh mới buông cô ra, ôm cô vào trong ngực lần nữa.
“Qua đợt bận rộn này, chúng ta cùng đến New York nhé, đi thăm em gái anh. Anh từng đồng ý với cô ấy, nếu tìm được người anh thật sự yêu, sẽ mang đến gặp cô ấy, nếu cô ấy có thể nhìn thấy được, chắc hẳn sẽ rất thích người chị dâu như em.”
“Được ạ.”
Kỳ thật không chỉ vì đi thăm em gái với chồng, cô gái ấy từng có một trái tim si tình như cô, mà đó cũng là người Vệ Ngưng Nhiên nên cảm ơn nhất.
Nếu không phải cô ấy qua đời tạo cho Chử Tập sự xúc động to lớn, thì hiện tại có lẽ anh còn ở bên kia vòng trái đất, sống một cuộc sống không có Vệ Ngưng Nhiên, có lẽ, theo như lời anh nói, sẽ cô độc sống hết quãng đời còn lại.
Mà bản thân Vệ Ngưng Nhiên thì sao? Nếu không có cơ duyên xảo hợp được gặp lại anh, cô cũng chỉ có thể vĩnh viễn mang theo phần hối hận và nuối tiếc kia trải qua phần đời còn lại của mình.
Nghĩ đến kết cục như vậy, cô không khỏi ngẫm mà thấy sợ.
May mắn thay, cuối cùng bọn họ cũng không bỏ lỡ nhau nữa.
Về phần mười năm không thể bù đắp này, so sánh với hạnh phúc hiện tại của họ, nó quả thật đã không còn đáng kể từ lâu.
Thậm chí, mười năm ấy, đối với bọn họ mà nói, có lẽ chính là một sự khảo nghiệm và thành toàn khác.
Giống như những lời ngày đó cô an ủi Doãn Giai Nhân, có một vài người dù thân mật khăng khít, đến cuối cùng vẫn sẽ đi trên một con đường khác.
Nếu mười năm trước cô và Chử Tập ở bên nhau, liệu có giống như Vệ Du Nhiên và Vệ Lam hay không, sẽ từ từ tách rời ra trong sự ngọt ngào phai nhạt, rồi càng lúc càng xa?
Ôm chặt eo Chử Tập, cuối cùng Vệ Ngưng Nhiên cũng không suy nghĩ đến những giả thiết vô vị đó nữa.
Cho dù trước kia như thế nào, hiện tại, cô đang dựa vào trong vòng tay của người đàn ông mà cô yêu nhất.
Trở thành vợ anh, thành người nắm tay anh cùng nhau đi đến cuối đời, dẫu tương lai có xảy ra bất cứ chuyện gì, bọn họ cũng sẽ không buông tay nhau ra và sẽ vĩnh viễn bầu bạn ở bên nhau.
Cô đã không còn bất kỳ tiếc nuối gì nữa.
✿✿HOÀN✿✿