“Mười phút nữa thôi…” Tống Ngôn Viên lầu bầu làm nũng bỏ ngoài tai tiếng gọi rồi lại rúc vào trong lòng người nọ.
Gọi lay một lúc vẫn không thấy nó chịu tỉnh dậy, nhìn lên đồng hồ nhận ra đã không kịp giờ cho bữa sáng, người nọ chỉ đành thở dài, vén áo rồi cầm một bên vυ' hồng hồng nhét vào cái miệng nhỏ của Tống Ngôn Viên, ôn nhu hống:
“Há miệng nào cục cưng. Ti một cái còn có sức mà đi học.”
Theo bản năng Tống Ngôn Viên liền há mồm mυ'ŧ lấy núʍ ѵú trong miệng, dòng sữa thơm ngọt trào ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác làm nó dần dần dần tỉnh táo lại, dươиɠ ѵậŧ đang ngủ yên trong nơi ấm áp đó cũng cứng lên. Nó bắt đầu nhấp hông, cảm nhận hơi thở của người nọ dần trở nên nặng nề, nhưng bàn tay to ấm áp ấy vẫn đang dịu dàng xoa đầu nó:
“A… Cục cưng… Nơi đó… Thật sảng a…”
Chất giọng rêи ɾỉ khàn khàn gợi cảm làm nó càng hưng phấn hơn, côn ŧᏂịŧ dập tới tấp vào tuyến tiền liệt, hài lòng khi nghe tiếng rên càng lúc càng lớn. Chỉ một lúc sau Tống Ngôn Viên liền cảm thấy bản thân đã đến cực hạn. Nó thúc một cái thật mạnh rồi bắn sâu vào trong người nọ luồng tinh đầu tiên của buổi sáng.
Tiếng chuông đồng hồ lại vang lên, 7 giờ đúng, nếu không đi ngay thì muộn mất. Tống Ngôn Viên nhanh chóng rút ra côn ŧᏂịŧ rồi thuần thục kê gối xuống dưới mông người nọ để tϊиɧ ɖϊ©h͙ không thể chảy ra. Nó vừa mặc cuống quít thay đồng phục vừa đặt lên đôi môi mỏng gợi cảm ấy một nụ hôn sâu.
“Chào ba con đi học.” Nụ hôn kết thúc, một đường chỉ bạc kéo dài giữa môi hai người.
“Cục cưng của ba đi học ngoan nhé.” Người nọ mỉm cười xoa đầu nó.
Tống Ngôn Viên vơ vội cái cặp xách rồi chạy ra khỏi nhà. Người phụ nữ xinh đẹp đeo tạp dề trong bếp thấy thế liền gọi với ra:
“Viên Viên không ăn sáng hả con?”
Nó vẫn chạy nhanh nhưng không quên ngoái lại trả lời:
“Con uống sữa rồi. Chào dì con đi.”
Một buổi sáng của Tống gia bắt đầu như thế.
Cách đây 2 tháng Tống gia vẫn còn là một gia đình vô cùng bình thường, chỉ là có một vài mâu thuẫn trong cuộc sống. Cậu con trai Tống Ngôn Viên năm nay 16 tuổi là học sinh xuất sắc tại một trường điểm cấp thành phố. Những đứa học giỏi đa phần là loại gầy yếu lười vận động và Tống Ngôn Viên cũng nằm trong cái số ấy, trong khi bọn con trai cùng lớp nhổ giò cao lớn phổng phao thì nó lại lùn tì với cái chiều cao 1m65 và nặng có 60kg, đã thế do chẳng thể dục thể thao gì nên người nó mềm mụp, bụng nguyên một múi, cũng may là đang trong tuổi dậy thì nên không có bụng bia. Trái ngược với Tống Ngôn Viên là ba nó – Tống Đạc Luân, dù đã ngoài 40 nhưng vì là huấn luyện viên fitness nên cơ thể anh vô cùng cường tráng lực lưỡng và gương mặt đẹp trai như minh tinh. Mẹ Tống Ngôn Viên qua đời vì tai nạn năm nó 4 tuổi, từ đó về sau Tống Đạc Luân gà trống nuôi con suốt 10 năm trời. Ngay khi Tống Ngôn Viên tưởng hai cha con nó cứ sống nương tựa vào nhau cả đời như thế thì một ngày nắng mùa thu ba nó dẫn theo một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng về nhà, giới thiệu với nó cô là Tô Nhiễm, người sẽ trở thành mẹ kế của nó. Tống Ngôn Viên như sét đánh ngang tai, không chấp nhận vào điều này nhưng mặc cho nó phản đối, đám cưới của ba nó và Tô Nhiễm vẫn diễn ra, từ dạo ấy nó đổi tính hẳn, từ một đứa trẻ ngoan ngoãn lễ phép nó trở nên ngỗ nghịch khó bảo, mâu thuẫn gia đình nhà họ Tống cũng ngày càng dâng cao, đỉnh điểm là 3 tháng trước, khi Tống Ngôn Viên phát hiện ra phiếu khám sức khỏe tiền mang thai của ba nó và mẹ kế. Một trận cãi nhau nảy lửa xảy ra trong Tống gia và sau đêm đó, cuộc sống của mọi thành viên trong nhà đã hoàn toàn thay đổi.