Dòng nước nóng chảy dọc từ đốt sống lưng của Tuệ San thẳng xuống lớp th*t nộn giữa khe đôi đào mọng, ánh mắt Ngôn Chấn nặng trĩu hai tâm mi vì nước đọng lại, con tròng đen nhìn lướt qua cơ thể này, thời gian hai người luận động cũng lâu nhưng chưa áp chế được con thú trong nam nhân giảm xuống.
Khuất Ngôn Chấn hôn sau gáy cổ của Tuệ San, bàn tay nắm chắc hai bên hông nữ nhân một lần nữa, ép phải vểnh cao ra sau rồi hắn bắt đầu cạ cạ tiểu đệ lại gần. Lần này tiểu thỏ thực sự yếu thế hơn rồi, cô cũng xấu hổ vô cùng với tư thế này nên chủ động van nài:
- Ngài Khuất... chúng ta vào trong nhé?
Đáp lại lời nói ủy khuất đó là hành động quyết đoán của Khuất Ngôn Chấn, hắn không báo trước một tiếng nào mà thúc ngược tiểu đệ lại vào huy*t nhỏ xinh xắn ấy, đầu gậy tiến vào như mới được tiêm hoocmon kí©ɧ ŧɧí©ɧ – trướng căng và mạnh mẽ. Tuệ San dựa chắc tay trên mặt kính, đầu cũng gục ngã về phía trước mà nhìn xuống bụng dưới, ở góc này mới thấy rõ cả khoang bụng cô đang rung lên dữ dội sau mỗi đợt nhấp của tên biếи ŧɦái này ra sao
Trong phòng tắm còn lại nhiều âm thanh dụ hoặc hòa trộn vào nhau, tiếng vòi nước róc rách, tiếng thở gấp gắt gao của Ngôn Chấn, âm thanh dụ mị từ khuôn miệng Tuệ San và cả nơi giao thoa giữa hai người cũng tạo ra tạp âm đỏ mặt. Bàn tay Ngôn Chấn sau một hồi giữ hông nữ nhân để định hình tư thế thì bắt đầu thả ra, trườn dọc lên ôm trở lại lấy đôi gò bồng với vẻ chắc chắn, nâng niu. Nam nhân vê van hai đỉnh n*m, nhìn ngắm nơi này bóng bảy như viên ngọc đỏ hòn vì có dòng nước chảy qua. Không tiếc lời tâng bốc, Ngôn Chấn thủ thỉ bên tai vật nhỏ:
- San nhi, tôi xin thề với tổ tông Khuất gia... ước nguyện duy nhất trước lúc chết của tôi chính là ở bên em
Tuệ San thở gấp từng đợt, hai ánh mắt cô cũng nhắm nghiền lại đón nhận kɧoáı ©ảʍ từ tư m*t đang truyền đi khắp cơ thể nhưng vẫn đáp lại lời tâm tình mơ hồ này của Ngôn Chấn:
- Ha... ưm, ưʍ... ở bên em? Ngài... ngài đừng nói nhảm...ah..hmm...
Khuất Ngôn Chấn rờ tay xuống vân vê hạt trân châu hồng e thẹn, thứ khiến nam nhân gần như điên đảo mỗi lần nổi cơn động d*c. Đó chỉ là một hạt th*t nhỏ, hình dáng tròn tròn thật đẹp lại thêm màu hồng nộn khiến nó giống như viên kẹo ngậm cho trẻ con... Nhưng “nhỏ mà có võ”, thứ yêu nghiệt này khiến ánh mắt hắn ngắm mãi không chán, khiến ngón tay hắn đã rờ vào chỉ muốn se se mãi, khiến khuôn miệng hắn ngậm vào chỉ mong nó tan lại vào trong miệng. Thậm chí tiểu đệ mấy lần trước khi thúc vào sâu huy*t th*t thì trước đó phải di qua giữa hai vách th*t trên, muốn bắt nạt trân châu bé nhỏ để nó rung rinh lên như e sợ thứ căng trướng trước mặt
Có phải tạo hóa đã tạo ra cơ thể mỗi người một điểm đặc biệt khác nhau, và điểm hạt be bé đáng yêu đấy chính là sự mê muội nhất trên cơ thể Tuệ San? – Khuất Ngôn Chấn thầm nghĩ rồi bất giác cấu mạnh vào nơi này khiến d*ch thủy bắn ra phía trước mặt kính, hắn chắc nịch đáp:
- Không nói nhảm, chính là muốn ở bên em... được giày vò cơ thể yếu mềm của em đã khiến tôi quá mãn nguyện rồi... ha
Vành tai Tuệ San liền đỏ lựng sau câu nói ấy, bàn tay cô đang chống trên kính cũng run run rút lại, che lên khuôn miệng d*m tà của Ngôn Chấn, nữ nhân lấy hết dưỡng khí để diễn đạt mạch lạc, chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ:
- Ngài Khuất, ngài mụ mị rồi sao? Chúng ta tạm dừng nhé... hmm, hãy nghỉ ngơi một chút ah...
Xong xuôi Tuệ San với ra bật vòi mạnh lên, tiếng nước xả mạnh cũng ngăn lại cơn luận động giữa hai người. Khuất Ngôn Chấn vậy mà xuôi theo lời đề nghị của Tuệ San, hắn từ tốn rút tiểu đệ lùi ra, cẩn thận đỡ tiểu thỏ sắp ngã trượt đến nơi vì hai chân không còn lực để đứng vững. Cả hai tắm táp qua rồi đi vào phòng, ánh mắt Ngôn Chấn vẫn đang rực lên ý nghĩ tăm tối ấy nhưng hắn rất tinh ý khi để ý mọi thứ trên cơ thể Tuệ San, từ biểu cảm mệt mỏi của nữ nhân, từ nấc thịt nơi nào cũng mềm oặt rồi lấm chấm vết này đè lên vết kia và cụ thể nhất là tư mật đã đỏ tấy lên rồi, phải dừng thôi
Nam nhân bế cô quấn chặt trong khăn đặt ngồi bên ghế sofa, hắn thật nhanh lau qua bản thân rồi mặc đồ cho mình, tiếp đến mới ra tủ lựa đồ cho Tuệ San, nói nhỏ:
- Sấy đầu đã rồi chúng ta nghỉ ngơi
Hắn đứng sau lưng Tuệ San, giúp cô làm mọi thứ, sau khi tóc đã khô còn lấy trong túi xách của nữ nhân chai nước hoa hồng để táp lên da hay cây son dưỡng nhỏ bôi lên khuôn môi cô. Tuệ San mệt lử nằm vào trong lòng hắn, cực kì yên tâm vì bản thân được chăm sóc cẩn trọng như thế, đã nhiều lần nghĩ đến nhưng phải công nhận rằng những hành động của Khuất Ngôn Chấn từ đầu tới cuối đều luôn ân cần như thế, bảo sao những người phụ nữ trước đều mê hắn như điếu đổ, cực kì tiếc nuối nếu phải kết thúc mối quan hệ và sẽ tìm mọi cách để giữ hắn lại bên mình. Tuệ San thì sao? Cô không rõ, mục tiêu trước mắt luôn kiên định là lật đổ Mã gia, lấy lại tài sản bị bọn họ ăn cắp và quan trọng nữa, là bà ngoại cô liệu có thể tỉnh lại