Hôn Nhân Hợp Đồng! Chờ Ngày Anh Nhận Ra!

Chương 5: Chẳng phải cô muốn gả cho tôi lắm sao?(H+)

Một tuần nhanh chóng trôi qua. Suốt cả tuần số lần Tần Chính Nguyên về nhà dường như chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Hơn hết là anh không muốn ngủ chung giường với cô nên những đêm đó cô đều ngủ trên sofa chật hẹp.

Hôm nay là ngày anh và cô dọn về biệt thự của anh. Đồ đạc của cô cũng không có nhiều nên không quá mất công dọn dẹp. Trong mắt bà nội và bố mẹ, Tần Chính Nguyên luôn tỏ ra bản thân đã chấp nhận hôn nhân này. Lúc về còn chu đáo giúp cô cầm đồ để vào xe, mở cửa cho Nhược Vy.

Nhưng vừa đi cách biệt thự một khoảng cách, giọng nói của anh lạnh lẽo vang lên:

- Xuống xe!

Cô khó hiểu nhìn anh lại đổi lại một ánh mắt rét lạnh và giọng nói bực bội:

- Tôi nói cô xuống xe!

Nhược Vy không còn cách nào khác đành phải mở cửa xe bước xuống. Ngay lập tức chiếc xe sang trọng vụt đi.

Cô đi chậm rãi trên con đường vắng. Ở đây ít người qua lại nên muốn bắt xe cũng khó. Mãi tới lúc ra tới đường lớn rồi Nhược Vy mới nhớ ra một chuyện quan trọng: Cô đâu biết biệt thự của anh ở đâu, giờ về bằng cách nào?

Nghĩ không ra cách, cô đành gọi điện cho mẹ chồng hỏi:

- Chuyện gì vậy Tiểu Vy?

- Dạ, con có chuyện muốn hỏi ạ! Mẹ ơi biệt thự riêng của anh Nguyên ở đâu ạ?

- Sao vậy, không phải con về cùng nó sao? Nó dám bỏ con lại một mình hả? Để đó mẹ cho nó biết tay!

Cô thấy giọng bà có vẻ đang tức giận nên nhanh chóng đỡ lời trước khi bi kịch xảy ra:

- Dạ không phải đâu ạ, tại anh ấy có việc đột xuất ở công ty nên đi trước thôi mẹ!

- Con đang ở đâu, chờ chút mẹ kêu tài xế đến đón!

- Dạ không cần đâu mẹ, mẹ cho con xin địa chỉ là được rồi ạ!

- Không cự cãi, chờ đó!

- Vâng!

Cô biết không thể thay đổi được quyết định của bà nên cũng ngoan ngoãn chờ người tới. Rất nhanh đã thấy tài xế tới đưa cô về biệt thự riêng của anh.

- Thiếu phu nhân, đây là biệt thự của thiếu gia, tôi xin phép!

- Cảm ơn anh!

Căn biệt thự trước mắt có cu hướng theo chiều hiện đại hơn so với sự cổ điển Châu Âu của nhà chính Tần gia. Nhược Vy tới trước cổng liền thấy một người phụ nữ tầm 40 tuổi bước ra mở cổng niềm nở:

- Thiếu phu nhân, người đã tới! Tôi là quản gia ở đây, để tôi giúp người mang đồ lên phòng!

- Cháu cảm ơn!

Quản gia giúp cô mang hành lí lên phòng ở lầu hai.

- Thiếu phu nhân, đây là phòng của người và thiếu gia!

Căn phòng với màu chủ đạo là đen trắng, bên trong mọi thứ sắp xếp ngăn nắp, một chiếc giường kingsize màu trắng, ngăn cách một tấm kính là phòng quần áo rộng lớn sang trọng.

- Thiếu phu nhân, tôi xuống nhà chuẩn bị bữa trưa, có vấn đề gì người cứ gọi tôi!

- Vâng, mà bác đừng gọi cháu là thiếu phu nhân nữa ạ, cháu tên Nhược Vy bác gọi cháu Tiểu Vy hoặc Vy Vy được rồi ạ!

- Không được, đây là bổn phận của tôi, sao tôi dám gọi vậy, thiếu gia sẽ trách phạt đó ạ!

- Không sao đâu bác, anh ấy không quan tâm đâu.

Cũng đúng thôi, trước mặt mọi người trong nhà anh luôn tỏ ra một người chồng tốt nhưng sau lưng chỉ người trong cuộc mới biết cuộc sống hôn nhân thật sự của bọn họ. Ngay đến nhìn mặt cô anh còn không muốn thì nào anh có để ý tới việc người ta gọi cô là gì.

Chờ quản gia Mộc xuống nhà rồi, cô mới ngồi đó trấn định lại bản thân mình. Ngay từ đâu, người chấp nhận hôn nhân này là cô. Mọi chuyện là do cô tự làm tự chịu nên giờ có thể trách được ai?

Bữa trưa hôm đó anh cũng không trở về. Một mình cô ngồi ăn cũng nhàm chán nên đã bảo quản gia Mộc và mấy người hầu trong nhà ngồi xuống ăn chung với mình.

- Mọi người ngồi xuống ăn chung luôn đi ạ, nhiều vậy một người ăn cũng không hết!

- Thiếu phu nhân, chúng tôi không dám ạ!

- Không sao đâu ạ, mọi người ngồi xuống ăn chung cho vui, cháu không phân biệt giữa chủ và hạ nhân đâu ạ. Dù sao cháu cũng chẳng phải tiểu thư quyền quý gì!

Mấy người hầu trong nhà đều cảm ơn rồi ngồi xuống ăn. Họ tuy mới tiếp xúc nhưng đều rất thích sự dịu dàng dễ mến của vị thiếu phu nhân này. So với Lý Nhã Hân luôn tỏ ra ngoan hiền trước mặt thiếu gia đúng là tốt hơn rất nhiều.

Rất nhanh trời đã chuyển sang tối.

Nhược Vy đang đứng trong bếp nấu ăn cùng với mọi người vô cùng vui vẻ. Trước đã tất cả đã có ngăn cản nhưng cô vẫn chui vô đòi làm cùng nên mọi người cũng chịu thua. Đột nhiên từ ngoài cửa vang lên tiếng giày da rồi một giọng nói lạnh lẽo vang lên:

- Ở đây cho phép các người ồn ào như vậy từ bao giờ?

Ngay lập tức âm thanh trò chuyện vụt tắt, người hầu trong nhà đều hoảng hốt cúi đầu rối rít:

- Thiếu gia!

Anh không nói gì lạnh mặt bước lên phòng. Trước khi rời đi cũng không quên liếc cô:

- Lên đây!

Bạch Nhược Vy khó hiểu trong đầu nhưng cũng bước theo phía sau. Vào đến phòng mình, anh nhìn cô khinh khỉnh:

- Xem ra cô cũng không tầm thường như tôi nghĩ?

- Ý anh là gì?

- Ý tôi là gì? Bạch Nhược Vy, cô giả bộ ngây thơ với ai thì được, chứ với tôi thì không!

- Đó là do Tần tổng đây tự mình suy diễn lung tung chứ liên quan gì đến tôi?

Tần Chính Nguyên bước lại gần cô, đôi mắt đυ.c ngầu.

Cô sợ hãi lùi lại phía sau cho đến khi bị dồn vào góc tường. Nhưng chỗ cô đứng cũng gần cánh cửa phòng, lúc này Nhược Vy đã cầm chặt lấy nắm cửa định chạy ra ngoài. Biết cô có ý định chạy khỏi phòng Tần Chính Nguyên nhanh hơn một bước nên nắm cổ tay cô kéo về phía giường ngủ.

Bạch Nhược Vy co chân toan định chạy nhưng vẫn bị anh kéo lại xô xuống giường. Bị anh xô nên một bên dây áo của cô tuột xuống để lộ làn da mịn màng và xương quai xanh, lấp ló bên trong lớp áo là vòng một đẫy đã của cô

Yết hầu anh cứ lên xuống liên tục, lúc này ham muốn trong người anh đã dâng cao. Sau đó anh đứng dậy tháo cà vạt, tiện tay cởi luôn chiếc áo sơ mi quăng xuống sàn. Sau đó, khóa trụ hai tay cô đưa lêи đỉиɦ đầu

- Cô trăm phương ngàn kế lấy lòng bà và ba mẹ tôi để được lấy tôi không phải sao, vậy chi bằng để tôi ăn cô.

*Roẹt*

Tần Chính Nguyên xé toạt chiếc đầm cô đang mặc, tiện tay cởi luôn chiếc áσ ɭóŧ. Trên người cô bây giờ chỉ có mỗi cái qυầи ɭóŧ màu kem. Thân hình bốc lửa vòng nào ra vòng nấy của cô hiện ra trước mắt anh

- Dừng lại đi, tôi xin anh!

- Quá trễ rồi!

Anh lấy chiếc cà vạt trói hai tay cô đưa lêи đỉиɦ đầu. Sau đó mạnh bạo mà chiếm lấy môi rồi luồn vào trong khoan miệng tham lam lấy hết mật ngọt cho đến khi cô gần như không thở được anh mới rời đi.

- Dừng lại đi, dừng lại đi mà!

- Cô ồn ào quá ngậm miệng lại!

Mặc kệ Nhược Vy cầu xin như thế nào anh vẫn cứ tiếp tục công việc. Sau đó, anh trườn xuống cổ rồi xương quai xanh, mỗi nơi đi qua đều để lại một dấu hôn đỏ ửng như đánh dấu chủ quyền.

Hai bàn tay không hề yên phận mà cứ xoa nắn vòng một căng tròn, đẫy đà của cô thành đủ hình dạng. Sau đó anh vân vê nhũ hoa khiến chúng dựng đứng lên rồi nói với cô một giọng đầy mê người:

- Ngực cô rất vừa tay tôi.

Câu nói của anh khiến Nhược Vy vô cùng đỏ mặt. Bị anh làm nhục như vậy nên nước mắt cô cứ trào ra không ngừng:

- Xin...xin anh dừng...dừng lại đi mà hức hức!

Không quan tâm đến lời cô nói, Tần Chính Nguyên cúi đầu xuống bắt đầu ngậm lấy một bên nhũ hoa đang đứng thẳng mà ra sức liếʍ láp.

Hai tay đang bị trói không biết làm thế nào nên cô chỉ đành cầu xin anh:

- Tôi biết tôi sai rồi hức...hức anh dừng lại đi mà tôi xin anh dừng..dừng lại đi hức hức!

- Cô ồn quá!

- Anh...anh dừng lại đi tôi...tôi biết sai rồi hức hức!

- Ngậm miệng lại nếu không tôi sẽ cắn nát ngực cô!

Bàn tay của anh trên cơ thể cô cứ tùy ý làm loạn, hết xoa nắn nơi vòng một đẫy đà lại xuống cái eo nhỏ nhắn rồi từ từ di chuyển xuống nơi tư mật của cô mà thăm dò

Anh nhanh chóng cởi bỏ luôn chiếc qυầи ɭóŧ còn sót lại trên người cô rồi ném xuống đất. Sau đó anh cứ ra vào bên trong cô một ngón rồi hai ngón khiến cô vô thức rên lên một tiếng đầy ái muội:

- Ưʍ...ưm aa~ưʍ...

- Cơ thể cô thành thật hơn cô nhiều đấy!

Anh nói nhỏ vào tai cô, lúc này nước mắt đã giàn giụa khắp gương mặt xinh đẹp. Dù cô khóc lóc hay van xin như nào thì anh cũng sẽ không bao giờ dừng lại. Sau đó anh liếʍ nhẹ lên vành tai làm cô khẽ run người.

- Ưʍ....ưʍ..ưʍ...

Anh nhanh chóng thoát y cho mình để giải phóng c* l*ng đã ***** **** từ nãy đến giờ. Sau đó, anh đặt đôi chân thon dài, trắng nõn của cô vòng qua hông mình. Sau đó, anh đâm thẳng vật tượng trưng cho đàn ông của mình vào trong cơ thể cô.

- Áaaa đau...đau dừng....dừng lại!

Nhược Vy cảm thấy phần thân dưới của mình rất đau như bị xé rách ra vậy.

- Thả lỏng ra một chút nữa sẽ hết đũa

Đầu óc cô lúc này trống rỗng chẳng suy nghĩ được gì cả nên vô thức làm theo anh thả lỏng cơ thể.

Anh cứ thế ra vào bên trong cô liên tục, một dòng máu đỏ chảy ra khiến cô đau rát:

- Hức hức nó...nó đau....đau quá!!!

- Lần đầu sao?

Anh hơi ngạc nhiên chắc có lẽ do từ trước giờ anh luôn nghĩ cô là hạng gái không đàng hoàng.

Vì là lần đầu nên anh ra vào bên trong cô thật nhẹ để cô có thể thích ứng sau đó thì mạnh dần làm cô cứ rên nho nhỏ:

Ưʍ....ưʍ..ưmm!

Trên trán cô lúc này đã nhễ nhại mồ hôi cộng thêm mái tóc xõa dài trước mặt làm cô càng kiều diễm, quyến rũ đến mê người

- Gọi tên tôi!

Cô quay sang chỗ khác né tránh ánh mắt anh nhất quyết không gọi tên anh

- Gọi tên tôi nếu không tôi sẽ.........

- N...Ng...Nguyên!

Vì bị anh dọa nên cô nhắm chặt hai mắt lại kêu tên anh.

Như được tiếp thêm sức lực anh cứ ra vào bên trong cô cho đến khi chạm đến nơi sâu nhất, cô lúc này chẳng còn tâm trí đâu mà chống cự mặc cho anh xoay làm đủ loại tư thế.

Khi đã đạt đến cao trào anh phóng thích thứ chất lỏng trắng đυ.c vào trong cô.

Bạch Nhược Vy lúc này hoàn toàn không còn nhận thức được gì nữa, cô ngất đi vì kiệt sức và nhục nhã.

Tần Chính Nguyên cũng rời đi ngay sau đó, bỏ mặc cô nằm trên chiếc giường với căn phòng nặc mùi hoan ái và quần áo dưới sàn nhà.

Chap này hơi đau mắt xíu nhưng xin mọi người đừng ném đá nha. Kỳ hem có nhu cầu xây biệt thự đâu.☺️

Hơn một tuần cuối cùng covid cũng đi, mệt xỉu~~~~