Anh không còn từ tốn nữa, mà phiêu du nụ hôn cùng những cái động chạm mỗi lúc một nhiều. Sự ngượng ngùng của Quỳnh Thư cũng không làm anh dừng lại nữa mà càng lúc càng ham muốn. Cả cơ thể cô vì sự đυ.ng chạm của anh mà chìm đắm trong biển tình ướŧ áŧ.
- Không... Vũ... đừng...
Toàn thân cô đông cứng tiếp nhận nụ hôn mon men rồi tiến dần vào nơi ấy, ban đầu chỉ là thăm dò nhưng càng lúc càng mãnh liệt. Cô muốn trốn tránh nhưng cả cơ thể bị anh giữ lại, hai chân run rẩy muốn khép lại mà không được. Càng lúc càng khó chịu, cổ họng muốn rát cháy. Cô không còn ngồi được nữa mà vô lực trượt người nằm xuống giường.
- Vũ... em nóng quá! Em muốn...
Cô chẳng nhận được câu trả lời, càng lúc càng thấy hạ thân mình nóng giẫy, ướŧ áŧ đến cực hạn, cơ thể đã vượt tầm kiểm soát mà run run không ngừng.
- Vũ... huhu em nóng quá!
Biết cô vợ nhỏ không còn chịu được nữa, anh nhổm người dậy, nâng hông cô đặt xuống chiếc gối nhỏ. Áp người mình xuống hôn lên chóp mũi cô dịu dàng:
- Chịu đau một chút nhé!
Bàn tay nóng hổi khẽ tách hai chân cô ra, nhưng lại bị cô cản trở không cho tiến vào. Anh khổ sở dừng lại, cầm lấy tay cô mang lên miệng hôn:
- Em có muốn hết khó chịu không?
- Nhưng mà...
Cô chưa nói hết câu đã cảm thấy thân thể mình bị một lực mạnh xâm lấn, xé rách cơ thể mà đi vào. Thân thể cô bài xích anh mà vặn vẹo muốn đẩy ra liền bị anh giữ chặt. Sự phản kháng của cô đến giờ này chỉ làm cho du͙© vọиɠ của anh càng lúc càng dữ dội.
- Đừng căng thẳng... nào... nhìn anh...
Quỳnh Thư mở tròn đôi mắt còn sũng nước, vì đau lại trào giọt nước nặng trĩu qua mi chảy xuống thái dương.
- Đau lắm hả?
Cô khẽ gật đầu nhưng không còn phản kháng nữa. Anh chờ một lát, khi cô không còn nhăn nhó thì mới động thân, một khắc nối liền hai thân thể hòa làm một.
- Á... đau... em đau quá!
Quỳnh Thư hét lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhăn nhó, cơ thể cô không ngừng co rút lại, sự chật chội gắn khít này khiến cô có chút không quen... cơ thể căng trướng, ngứa ngáy lúc nãy đã không còn...
Đây là loại cảm giác gì... mà khiến cô vừa đau, vừa khó chịu nhưng vẫn có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Anh lại hôn lên khắp mặt cô một cách dịu dàng, không động thân dưới mà vừa hôn vừa thí:
- Anh biết em đau nhưng của em nhỏ quá! Chịu đựng một chút được không?
Bị cô bóp chặt, hạ thân anh vô cùng bức bối muốn được thỏa mãn nhưng phải cố chấp kìm nén, hơi thở cũng vì vậy mà khó nhọc. Anh chậm rãi hôn lên khóe miệng cô dịu dàng và chậm rãi luận động đến khi cơ thể cô hoàn toàn buông lỏng anh mới dám thở, mới dám tăng lực để thỏa mãn cơn khát trong người. Lúc này, nghe tiếng rêи ɾỉ từ miệng cô như đòn bẩy giúp anh trở nên điên cuồng hơn, mạnh bạo áp sát. Cơ thể nhỏ bé bên dưới run rẩy, chỉ một lát như tan chảy dưới sức mạnh khủng khϊếp của Thiên Vũ. Anh thì thầm gọi tên cô trong kɧoáı ©ảʍ:
- Quỳnh Thư...
Cô không còn nhận ra anh nữa, một phó giáo sư cao ngạo, lạnh lùng chỉ biết nguyên tắc bây giờ như một con mãnh thú... thực là mãnh thú đang muốn nghiền nát lấy thân thể non nớt của cô từng hồi... từng hồi. Những trận kí©ɧ ŧìиɧ cứ đan cài vào nhau không ít đi mà mỗi lúc một nhiều lên... cô chỉ còn cách nghênh hợp, đón nhận niềm hoan ái ấy...
...
Thanh Du tỉnh giấc khi chuông điện thoại vang lên, cô nhấc tay anh khỏi người mình để vươn người lấy điện thoại.
- Alo
- Du à, chú về chưa con?
- Dạ rồi ạ.
- Con bảo chú về nhà đi nhé!
- Dạ, lát con và chú sẽ về.
Tắt điện thoại, cô lại ôm anh không muốn dậy. Trời lạnh như này chỉ thích nằm trong chăn ôm anh, không muốn về nhà mà hứng sóng gió nữa.
- Du...
- Dạ
- Em ở đây đi, anh về bên ấy xem sao?
- Về cùng đi được không?
Thế Quý hôn lên trán cô, ôm chặt trong lòng mình. Anh không muốn cô về nhìn sắc mặt mọi người mà suy nghĩ. Biết đâu khi anh cự tuyệt, cô ta sẽ nói trắng ra việc anh và Thanh Du đang có quan hệ yêu đương. Lúc ấy, mình anh chịu chỉ trích là đủ. Anh sẽ giấu cô đi, bọc lại để không phải nghe những lời không đáng nghe. Cô là anh mang về nhà, vợ chồng chị Hường chỉ giúp anh hợp lí hóa giấy tờ cho Thanh Du đi học để cô không tự ti về bản thân. Từ lúc mang cô về nhà, mọi chuyện xung quanh Thanh Du đều do anh quyết định. Vậy nên bây giờ hai người yêu nhau không ai có quyền cấm đoán.
- Nghe lời anh, em ở đây chơi hoặc gọi Quỳnh Thư đi mua sắm... anh về giải quyết như thế nào sẽ gọi em được không?
- Nhưng em không muốn anh hứng chịu một mình.
- Du ngoan, anh không sao? Nghe lời anh được chứ?
- Vậy em ở đây chờ anh nhé!
- Ừ, anh sẽ về ngay.
Sau bữa ăn sáng, Thanh Du tiễn anh về nhà. Thực lòng cô muốn đi cùng nhưng anh không cho. Lúc này cũng nên giải quyết từng chuyện một, tránh để mọi chuyện đi xa hơn nữa.
Thế Quý đỗ xe vào sân, nhìn xe là anh biết cô ta lại mang cả nhà sang rồi. Như vậy cũng tốt, anh sẽ đỡ mất công đi giải thích với từng người một.
- Bố mẹ, con về rồi.
- Con vào đây đi.
Liếc nhìn một lượt những người có mặt, có lẽ họ đã khá suốt ruột chờ anh rồi. Vừa ngồi xuống bàn, anh vào ngay việc chính.
- Cháu về rồi, hai bác sang đây muốn gì thì đề đạt đi ạ, cháu không có nhiều thời gian đâu ạ.
Một ánh nhìn anh cũng không thèm liếc đến chỗ cô ta. Cả nhà nghe anh nói có phần bất bình thay cho Lan Anh. Ông Tuấn Anh lên tiếng:
- Con nói chuyện với người lớn thái độ gì vậy?
- Con hỏi ba, cô ta bao nhiêu tuổi, hành xử có giống một người trưởng thành không? Con nói thẳng luôn là đừng ai bắt con phải làm gì hay phải chịu trách nhiệm với ai cả.
- Thế Quý?