Lão Công Ta Là Đại Lão

chương 19

Bạch Húc Nghiêu sau khi đem Phương Tình giam cầm ở trên sofa nhưng cũng không có làm thêm hành động gì:

"Nói cho anh, em sao lại đối xử với anh như vậy? Rõ ràng lúc trước còn tốt đẹp, vì sao chớp mắt đã cùng người khác kết hôn, rốt cuộc anh đã làm sai chuyện gì?"

Thanh âm nén giận có chút run run, như đang ép hỏi nhưng cũng như đang lên án.

Vẻ mặt hắn đầy giận giữ, giống như đã nén giận đến cực hạn nhưng cả người hắn lại tràn ngập thống khổ, hai mắt đỏ lên, khóe mắt có chất lỏng trong suốt lóe lên.

Nhìn Bạch Húc Nghiêu như vậy, Phương Tình ngoài hoảng sợ còn có chút kinh ngạc, hắn giống như đang cố nén nước mắt, giờ phút này hắn như là phát tiết lửa giận, như là phát tiết hết mọi ủy khuất:

"Là bởi vì khoảng cách quá xa anh không thể ở gần bên em sao? Nhưng trước lúc anh đi Hàn Quốc, lúc đó chẳng phải là em cổ vũ anh đi sao? Hay là do anh đồng ý đi du lịch Tây Tạng với em nhưng mãi chưa thực hiện được? Em có biết không, lúc đó anh vừa mới xuất đạo công việc cực kỳ bận rộn nhưng anh sớm đã lên kế hoạch để đi Tây Tạng cùng em, nhưng phải một thời gian sau mới có thể đi được, chỉ cần chờ một thời gian sau là tốt rồi. Nếu những điều đó đều không phải là nguyên nhân em rời bỏ anh, vậy thì vì sao? Tất cả mọi chuyện anh đều làm được, lúc sinh nhật em, anh diễn tập xong vào lúc nửa đêm vẫn bay đến cùng em để trải qua, anh luyện múa bị bong gân cũng không dám nói với em sợ em lo lắng, những ngày lễ anh đều tặng quà em chưa thiếu một ngày nào, anh rõ ràng mọi thứ đều làm được vậy tại sao em còn rời bỏ anh? Vì sao?"

Nói đến những chuyện này, có lẽ không không chế được cảm xúc, có một giọt nước mắt trong suốt trượt xuống từ trên mặt hắn dừng lại trên mặt cô. Phương Tình quả thực kinh ngạc cực kỳ, cô không thể tin được Bạch Húc Nghiêu vậy mà lại khóc, vậy mà lại bất lực kể ra những ủy khuất của hắn.

Hắn luôn luôn kiêu ngạo, kiếp trước hắn cũng không nói với cô những lời này.

"Hay là nói, lúc trước em rời bỏ anh bởi vì anh không thể thỏa mãn được nhu cầu vật chất cho em? Cho nên em mới gả cho Khang Tư Cảnh có quyền thế?"

"..."

"Hiện tại anh cái gì cũng có thể cho em, anh có thể mua cho em một căn nhà lớn, sẽ mua loại đào viên mà em thích, anh có thể trồng cúc họa mị mà em yêu thích ở trong sân, chúng ta còn có thể nuôi một con mèo, em không phải luôn muốn nuôi mèo sao? Vậy nên, em trở lại bên cạnh anh có được không?"

Cô không biết giờ phút này có phải Bạch Húc Nghiêu diễn trò hay không? Tựa như kiếp trước, luôn diễn trò với cô cho đến khi cô chìm đắm vào trong đó rồi lại cho cô một đả kích thật sâu.

Nếu như hiện tại đang diễn trò thì thời khắc này hắn đũng là diễn đến xuất thần nhập hóa, làm cho cô không nhận ra được thật giả, thậm chí còn làm cho cô cảm thấy hắn rất đang thương. Phương Tình đẩy hắn ra:

"Bạch Húc Nghiêu, có chuyện gì thì buông tôi ra trước rồi nói."

Bạch Húc Nghiêu lại đột nhiên ôm lấy cô, ôm thật sự nhanh, mặt hắn kề sát mặt cô, nức nở nói:

"Trở lại bên cạnh anh được không Phương Tình? Đừng bỏ anh."

Nếu đổi làm kiếp trước, cô chắc chắn sẽ không chịu được khi thấy bộ dáng hắn thế này, có lẽ đã cùng hắn ôm nhau khóc rống.

Nhưng hiện tại, cô vất vả lắm mới giải thoát ra khỏi những đau thương mà hắn mang lại, hiện tại ở trước mặt cô hắn cũng chỉ là một cố nhân không có quan hệ gì mà thôi. Đối với những ủy khuất, những lên án và cả nước mắt của hắn cô cũng không có cảm xúc quá lớn, cảm thấy bị hắn ôm như vậy cực kỳ không thoải mái:

"Bạch Húc Nghiêu, anh trước buông tôi ra!"

Giọng nói của cô đầy tức giận, Bạch Húc Nghiêu tự hồ vẫn đang đắm chìm sâu bên trong cảm xúc của hắn, đối với lời nói của cô hắn chẳng quan tâm vẫn ôm chặt cô như cũ.

Trong lúc này, cô nghe được trên cửa bang một tiếng, sau đó lại một tiếng rầm, cánh cửa kia bị đá văng, tay nắm cửa không chịu được lực lớn như vậy, đinh một tiếng rơi trên mặt đất.

Tiếng động lớn thình lình như vật quấy nhiễu đến hai người, ngay cả Bạch Húc Nghiêu đang đắm chìm trong cảm xúc cũng phục hồi lại tinh thần, quay đầu nhìn lại.

Mà Phương Tình ở hướng đối diện cửa, là người đầu tiên nhìn thấy người đang đi tới. Hắn một thân áo khoác dài màu lá cọ thẫm, vạt áo rộng mở lộ ra áo trắng bên trong cùng quần âu đen dài, hai chân hắn thon dài ống quần chỉ che vừa kéo được mắt cá chân, xuống dưới nữa là một đôi giày da bóng loáng. Áo khoác dài làm cho thân thể hắn càng thêm thẳng tắp, cao ngất, quần áo chất liệu tốt làm cho người khác cảm nhận được một loại chỉn chu tinh xảo, tựa hồ hắn trời sinh đã tao nhã như vậy, kể cả khi hắn thô bạo đạp cửa động tác cũng không hề khó coi.

Cô không nghĩ người tới là Khang Tư Cảnh. Phương Tình thừa dịp Bạch Húc Nghiêu đang thất thần, đột nhiên đẩy hắn ra, bước vội đến phía người vừa tới, ở cách hắn không thấy được sắc mặt đáng sợ của hắn liền dừng lại, không dám đến gần hắn quá. Nhưng vẻ mặt khó coi của Khang Tư Cảnh cũng không duy trì quá lâu, hắn vân vê cổ tay áo, động tác chậm rãi nhưng lộ ra một loại cảnh đẹp ý vui đầy tao nhã:

"Xem ra Bạch tiên sinh gần đây thiếu phụ nữ, thiếu đến mức bụng đói ăn quàng, vậy mà ai cũng dám động vào."

Nâng mắt lên, mặt chứa ý cười nhìn Bạch Húc Nghiêu, hắn đã khôi phục lại bộ dáng khéo léo, mạnh vì gạo bạo vì tiền thường ngày.

Bạch Húc Nghiêu nhìn thấy Khang Tư Cảnh, thân thể cứng ngắc một lát sau đó hắn liền khôi phục như thường, hắn rút khăn giấy ở trên bàn giống như vô tình ở trên mặt xoa xoa, sau đó đứng dậy, mỉm cười đối diện Khang Tư Cảnh nói:

"Làm phiền Khang tiên sinh chiếu cố Phương Tình nhiều năm như vậy, hiện giờ cũng là lúc nên đem cô ấy trả lại cho tôi!"

"Trả lại cho cậu?"

Khang Tư Cảnh nhíu mày, một điểm tức giận đều không có, thậm chí cảm thấy buồn cười:

"Có lẽ cậu đã quên, Phương Tình hiện tại chính là vợ của tôi. Thần tượng của hàng vạn người như cậu lại muốn quang minh chính đại làm kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân của người khác sao?"

Bạch Húc Nghiêu không chút sợ hãi, lại vẫn một mặt thản nhiên đối diện với khí tràng cường đại Khang Tư Cảnh, thậm chí còn đương nhiên nói:

"Muốn nói kẻ thứ ba, chỉ sợ Khang tiên sinh mới chính là kẻ thứ ba đi? Hoành đao đoạt ái, cường thế đem Phương Tình cướp tới bên cạnh."

Khang Tư Cảnh vẫn như cũ lạnh nhạt mà tao nhã, nghe vậy khẽ cười một tiếng:

"Kẻ thứ ba? Nếu tôi nhớ không lầm, trước khi tôi cùng Phương Tình kết hôn hai người đã chia tay."

Bạch Húc Nghiêu không có chút thoái nhượng:

"Chẳng lẽ không phải là Khang tiên sinh ép bức làm cho tôi và Phương Tình chia tay sao?"

Khang Tư Cảnh thờ ơ, chỉ quay đầu nhìn Phương Tình liếc mắt một cái, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi một câu:

"Phải không?"

Phương Tình hít sâu một hơi:

"Tôi không bị kẻ nào ép buộc."

Bạch Húc Nghiêu lúc này không bình tĩnh, hắn muốn tiến đến cầm lấy tay của Phương Tình, lại nghe Khang Tư Cảnh không mặn không nhạt nói một câu:

"Xem ra, Bạch tiên sinh là không muốn lăn lộn ở quốc nội?"

Động tác Bạch Húc Nghiêu dừng lại, giờ phút này nhìn phía Khang Tư Cảnh sắc mặt lộ ra vài phần ngưng trọng, Khang Tư Cảnh lại vẫn như cũ giống như nói chuyện phiếm:

"Đại ngôn không muốn ? Điện ảnh không muốn đóng? Không muốn kiếm tiền ở quốc nội? Bạch tiên sinh là người thông minh, nên cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu trở lại Hàn Quốc, cái nơi chật hẹp nhỏ bé kia có thể cho cậu cái gì?"

"..."

Cánh tay Bạch Húc Nghiêu vươn ra cứ như vậy rụt trở về. Khang Tư Cảnh khẽ cười một tiếng nói:

"Rất tốt, Bạch tiên sinh là người biết thức thời. Sự tình hôm nay tôi về sau sẽ thu xếp chút thời gian để tìm Bạch tiên sinh "nói chuyện chút" , cáo từ."

Khang Tư Cảnh nói xong liền xoay người rời đi, mà Phương Tình cũng không nghĩ nhiều, vội vàng rời đi theo lưng hắn. Trong tháng máy, cũng không biết có phải do buồn bực hay không, Khang Tư Cảnh trực tiếp đem caravat kéo xuống cầm trên tay. Phương Tình cũng không biết Khang Tư Cảnh sao lại xuất hiện ở đây, lại đúng lúc nhìn thấy cô bị Bạch Húc Nghiêu áp ở dưới thân, sau đó sự tình diễn biến thành như vậy cô cũng không đoán được.

Phương Tình cảm thấy sự tình hôm nay nên cùng hắn giải thích một chút:

"Tôi qua đây thật sự chỉ là đơn thuần muốn cùng hắn ta bàn chuyện hợp đồng, bị hắn ta... Cùng hắn ta có động tác thân mật vừa rồi không phải do tôi tự nguyện."

Khang Tư Cảnh không nói chuyện, Phương Tình dè dặt cẩn trọng hướng hắn nhìn thoáng qua, liền thấy hắn hai tay nhét vào túi, nhắm mắt dựa vào thang máy. Bất đồng so với vẻ bình tĩnh vừa rồi khi đối mặt với Bạch Húc Nghiêu, giờ phút này hắn nhìn qua lộ ra vài phần âm trầm.

Thang máy dừng lại, chân dài hắn bước ra, trước khi bước ra khỏi thang máy lại hướng cô quăng ra một câu:

"Ngồi xe của tôi."

Khang Tư Cảnh đi rất nhanh, Phương Tình chạy chậm mới có thể đuổi kịp hắn. Tuy rằng giờ phút này sắc mặt hắn khó coi dọa người, nhưng vẫn còn rất thân sĩ giúp cô mở cửa xe, Phương Tình nhưng lại không có ngồi xuống.

Mặc kệ Khang Tư Cảnh đối với cô có gì hay không, làm chồng mà nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi chắc chắn sẽ rất khó chịu, người như Khang Tư Cảnh chắc chắn sẽ không cho phép người khác đội nón xanh, cho nên Khang Tư Cảnh tức giận cũng có thể lý giải.

Phương Tình đối với sự tình vừa rồi cũng rất hổ thẹn, cô thật sự không muốn bởi vì Bạch Húc Nghiêu mà làm cho mối quan hệ giữa cô và Khang Tư Cảnh không mấy chặt chẽ này càng trở nên rối loạn, cho nên khi nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Khang Tư Cảnh cô có chút sốt ruột, luống cuống tay chân mà giữ chặt tay hắn nói:

"Khang Tư Cảnh tôi sai rồi, sau này tôi sẽ không bao giờ đi gặp hắn nữa."

Đột nhiên bị cô kéo tay lại, thân thể Khang Tư Cảnh cứng đờ, lại không nghĩ rằng cô tựa hồ cảm thấy giữ chặt tay hắn chưa đủ, nói xong nhịn không được bèn ôm lấy hắn, ngữ khí sốt ruột nói:

"Thật xin lỗi, anh đừng tức giận được không?"

Thanh âm mềm yếu, lộ ra khổ sở cùng ủy khuất, ở một khắc kia bị cô ôm lấy, Khang Tư Cảnh liền cảm giác được hô hấp như bị kìm hãm, hắn nhắm chặt mắt, hít sâu một hơi, giống như đang hít thở không thông, nếu thở không kịp sẽ chết đi vậy.

Hai tay bên hông hắn nắm chặt rồi lại buông lỏng, làm liên tục vài lần như vậy hắn mới tìm được thanh âm hướng cô nói:

"Phương Tình, không cần phải gần tôi như vậy, tôi thật sự sẽ chịu không nổi."

Thanh âm lộ ra khàn khàn, giống như là dùng khí lực rất lớn để nói ra những lời này, Phương Tình ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn:

"Chịu không nổi cái gì?"

Hắn ngoảnh đầu đi chỗ khác né tránh ánh mắt của cô, một lát sau mới nói:

"Chuyên này không liên quan gì đến cô, là tôi nói không để ý nên cô mới đi, là lỗi của tôi, tôi nên ích kỷ một chút, nên bá đạo một chút.."

"..."

Phương Tình ngẩn người, sau đó lý trí chậm rãi quay lại, cô mới ý thức được bản thân dưới tình thế cấp bách vậy mà lại ôm hắn, đã thế Khang Tư Cảnh cũng không có đẩy cô ra. Hắn nói đây là lỗi của hắn, hắn nên bá đạo, nên ích kỷ một chút. Cô có thể lý giản là hắn đang hối hận lúc trước đã đồng ý cho cô đến tìm Bạch Húc Nghiêu hay không?

Ý nghĩ như vậy làm cho Phương Tình cảm thấy hưng phấn, trên mặt nhịn không được nhiễm ý cười hướng hắn nói:

"Vậy anh về sau có thể ích kỷ, bá đạo với tôi hơn một chút có được không?"

"..."

Hắn không nói chuyện, một lát sau lại giúp cô mở cửa xe nói:

"Lên xe đi, đi về trước."

Phương Tình thấy sắc mặt hắn tốt cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô liền xấu hổ buông hắn ra, ngoan ngoãn lên xe.

Lái xe đến gara, Khang Tư Cảnh vẫn rất thân sĩ mở cửa xe giúp cô. Trên đường trở về, Phương Tình suy nghĩ rất nhiều, vừa rồi bộ dáng của Khang Tư Cảnh rất dọa người, rõ ràng hắn thật sự tức giận vậy chứng tỏ hắn ít nhiều cũng có để ý tới cô.

Hơn nữa cô cũng hoài nghi lúc đó Bạch Húc Nghiêu ném điện thoại cô đi nhưng cũng không có cắt đứt, cho nên hắn có thể dựa vào định vị mà tìm được tới chỗ cô, hắn vội vã như vậy còn không phải lo lắng cô xảy ra chuyện sao?

Huống chi ở dưới bãi đỗ xe dưới tình thế cấp bách cô ôm lấy hắn, hắn cũng không đẩy ra, lời nói với cô cũng mang theo nhiều ý tứ hàm xúc.

Nói cách khác, Khang Tư Cảnh trong lòng không phải là không có cô, có lẽ là tính cách hắn lãnh đạm nên bình thường hắn cũng không biểu hiện ra ngoài. Suy nghĩ này là cho Phương Tình rất kích động. Đương nhiên đối với suy đoán này cô cũng không dám khẳng định, cho nên cô cảm thấy nên thăm dò một chút.

Khang Tư Cảnh thấy cô rất lâu không có nhúc nhích liền hướng cô nói:

"Xuống xe ."

Phương Tình trầm tư một lát, lấy hết dũng khí hỏi dò:

"Tư Cảnh, anh vội vã đuổi theo là vì lo lắng tôi sẽ thương hại Bạch Húc Nghiêu có đúng không? Anh có để ý tới tôi đúng không?"

Khang Tư Cảnh tựa hồ sửng sốt một chút, sau đó hắn cụp xuống đầu nắm tay đặt ở bên môi họ nhẹ một tiếng, dường như không có việc gì, che giấu sự khác thường nói:

"Đi về ăn cơm đi."

Thật hiển nhiên, hắn cũng không muốn nói tới đề tài này. Khang Tư Cảnh là người như vậy, có ép hỏi hắn cũng không hỏi được chuyện gì, trực tiếp thử hắn không được vậy thì cô sẽ dùng cách gián tiếp, cô thật sự muốn biết hắn có thích cô chút nào không.

Cô vẫn không nhúc nhích, hít một hơi chuẩn bị tâm lý sau đó liền dùng ngữ khí làm nũng pha chút hờn dỗi hướng hắn nói:

"Tôi không muốn tự đi."

Khang Tư Cảnh trầm mặc một lát mới nói:

"Vậy cô muốn đi như thế nào?"

Phương Tình ho nhẹ một tiếng, gom lấy dũng khí một lát mới bày ra vẻ mặt đương nhiên nói:

"Anh ôm tôi đi."

"..."

Khang Tư Cảnh cụp xuống đầu không nói chuyện, Phương Tình đáy lòng trầm trầm, hỏi:

"Anh không đồng ý sao?"

Khang Tư Cảnh không nói chuyện, Phương Tình nhận thấy được sắc mặt Khang Tư Cảnh bắt đầu trở nên khó coi, cô cũng không khỏi có chút lo lắng, loại phương thức làm nũng bán manh này có phải không dùng được với Khang Tư Cảnh không?

Vậy trước khi Khang Tư Cảnh tức giận cô có nên tạm thời thu hồi tâm tư xấu xa này mà xuống xe vào nhà không?

Ngay tại lúc Phương Tình đang do dự, đã thấy Khang Tư Cảnh đen mặt cúi xuống, hắn hướng người tiến vào trong xe, một tay vòng qua đầu gối, một tay vòng qua thắt lưng cô muốn ôm cô lên.

Hắn thật sự muốn bế cô!

Có thể biết được Phương Tình có bao nhiêu kích động, nhưng cô cũng không thể như vậy mà bỏ qua ngược lại tính toán tiến thêm một bước, cho nên lúc hắn chuẩn bị đem cô ôm ngang lên, cô đột nhiên dùng hai tay ôm lấy cổ hắn, hai chân tách ta kẹp lấy thắt lưng của hắn, động tác của cô quá đột ngột, trong lúc nhất thời làm cho Khang Tư Cảnh không kịp phản ứng lại, thân thể hắn lảo đảo một chút trực tiếp ngã trên người cô.

Hắn hít một ngụm khí, nhíu mày nhìn cô lại thấy cô vẫn bộ dáng đương nhiên nói:

"Tôi thích ôm như vậy."

Giờ phút này, hai tay cô ôm lấy cổ hắn, hai chân gắt gao kẹp chặt thắt lưng hắn giống như một con gấu túi nhỏ bám chặt lên người hắn.

Khang tư cảnh: "..."

Khang Tư Cảnh điều chỉnh lại hô hấp, lúc này mới dùng ngữ khí bình thường nói với cô:

"Đừng nháo!."

Thật vất vả mới lấy ra dũng khí để làm loại chuyện này làm không tốt sẽ hỏng chuyện, cô sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, vừa nghe hắn nói, cô một mặt nghiêm túc nói:

"Chúng ta là vợ chồng, chồng ôm vợ vào nhà không phải là chuyện bình thường sao?"

"..."

Khang Tư Cảnh thấy cô như vậy cũng không còn cách nào khác, cương trực thân thể giằng co với cô một chút liền thỏa hiệp, dè dặt cẩn trọng giống như ôm một đứa bé mà ôm cô, lúc ra khỏi xe còn dùng một bàn tay che đỉnh đầu cô.

Phương Tình thật sự kích động tròng mắt muốn rơi xuống, không ngờ Khang tiên sinh lại nghe lời như vậy, cô nói muốn hắn ôm liền ôm cô, sao lại ngoan như vậy?

Hơn nữa loại tư thế này rất hổ thẹn, thân thể hai người gắt gao dính sát vào nhau, muốn bao nhiêu thân mật liền có bấy nhiêu thân mật, Khang Tư Cảnh biết rõ nhưng vẫn dung túng cô mà ôm cô vào nhà, chuyện này chứng tỏ điều gì?

Tóm lại, cô không tin Khang tiên sinh thật sự không để ý đến cô. Phương Tình không không chế được ý cười dào dạt trên mặt, mặt cô hồng hồng mà úp vào vờ vai của hắn, cằm dán vào tây trang của hắn, tây trang được may từ chất liệu tốt, mặt cô dán lên có cảm giác lành lạnh, hơn nữa khoảng cách gần như vậy, cô có thể ngửi thấy mùi hương của Khang Tư Cảnh, thậm chí còn cảm nhận được nhịp tim của hắn. Tim hắn đập tựa hồ có chút mau.

Giờ phút này Phương Tình an vị ở trên cánh tay hắn, cánh tay hắn cường tráng hữu lực cô không lo lắng sẽ ngã xuống, hơn nữa cánh tay còn lại vòng qua chế trụ thắt lưng cô làm cho cô cảm giác được hắn đang sủng ái che chở cô.

Phương Tình rất hưởng thụ cái ôm của hắn cúi đầu thấp xuống cười cười. Tâm tình cô rất tốt, cũng không biết hổ thẹn chạy đi nơi nào, không biết xấu hổ ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói một câu:

"Tư Cảnh, anh ôm thật thoải mái lại ấm áp, rất muốn được anh ôm như vậy mãi"

"..."

Khang Tư Cảnh không trả lời, Phương Tình lại cảm giác thân thể hắn cương một chút, hơn nữa hô hấp của hắn cũng trở nên rối loạn hơn.