Hôm nay, vốn đã hẹn sẽ cùng nhau ăn cơm chiều.
Sau khi Trương Thành Dương biết được tình hình hiện tại của Ngô Lạc qua điện thoại, biết anh đang làm công việc của người bình thường,một lòng cuối cùng cũng nuốt trở lại trong bụng, ông đặt xong nhà ăn, nhưng chờ mãi chờ mãi, chính là không thấy được Ngô Lạc.
Điện thoại của Ngô Lạc không có người trả lời, ông không yên tâm mà bước ra ngoài, chuẩn bị ở bên ngoài chờ, không một lát liền gặp Ngô Lạc thất hồn lạc phách, nghiêng ngả lảo đảo lại đây.
Điều khiến cho Trương Thành Dương kinh hồn táng đảm hơn cả là trong trạng thái này, Ngô Lạc thế nhưng vẫn đang lái xe, ông lập tức tấp xe vào, tát cho Ngô Lạc một cái tát: “Cậu lại ở phát điện cái gì? Thật vất vả đi ra cậu là lại không muốn sống nữa sao!”
Một cái tát chẳng những không đánh tỉnh Ngô Lạc, ngược lại làm anh trở nên càng thêm điên cuồng lên, anh lẩm bẩm nói: “Tôi nhìn thấy hắn, tôi nhìn thấy người đã bức chết mẹ tôi, hắn thiếu một chân còn là ở trong biệt thự lớn, cuộc sống so trước kia càng tốt hơn, khi tôi đưa cái lẩu cho hắn, hắn cư nhiên cười với tôi, nhưng hắn có biết rằng tôi chỉ nghĩ gϊếŧ hắn không, tôi chỉ hận chính mình lúc ấy không đem hắn ta băm ra!”
”Cậu bình tĩnh một chút. “Trương Thành Dương vỗ vỗ lưng Ngô Lạc, cố gắng trấn an anh, Trương Thành Dương trong lòng cũng khó chịu không kém: “Cậu phải nhìn về phía trước, thế giới này vốn dĩ không công bằng, nhưng hiện tại không công bằng không đại biểu vĩnh viễn không công bằng, báo ứng của hắn ta không phải không báo, chỉ là thời điểm chưa tới, cậu không thể lấy tiền đồ cùng tánh mạng của mình để chống lại loại người này, thật không đáng.”
Ngô lạc dần dần bình tĩnh lại, anh đã bởi vì những người này trả giá thật lớn đại giới, không thể lại hành sự xúc động nữa.
Anh chậm rãi cong lưng, từng ngụm từng ngụm mà thở dốc, anh dùng nắm tay cùng huyết nhục một chút một chút mà đập xuống mặt đất, để làm giảm bớt ngập trời hận ý cùng phẫn nộ.
***
Tống Huy Dực trông rất rạng rỡ, cô cười khanh khách mà nhìn hai người tựa như hai cha con, làm lơ biểu tình mất tự nhiên của họ, nói liền phải tiến lên cùng Trương Thành Dương gần gũi lên.
Trương Thành Dương vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới Ngô Lạc ra tù không bao lâu thế nhưng liền gặp được một cô gái xinh xắn tuổi thanh xuân như vậy, hơn nữa lúc này vừa thấy quan hệ của hai người rõ ràng không bình thường, nếu là có vợ con cùng chiếc giường ấm áp, con người ta tự nhiên cũng liền yên bề gia thất.
Nghĩ đến điều này, Trương Thành Dương cùng Tống Huy Dực lại có ăn nhịp với nhau, chỉ hận là gặp nhau quá muộn, ngay khi bọn họ sẽ tiến hành một cuộc gặp gỡ thân thiết, Ngô Lạc bỗng nhiên đứng lên, bực bội mà đá văng mấy hòn đá nhỏ trên lề đường ra.
Anh đối với Tống Huy Dực nói: “Tại sao nơi nào nơi nào đều có cô? Chúng tôi đang nói chuyện, không tới phiên cô quản, chạy nhanh đi đi.”. Thách thánh tìm được == tr𝐮mtr𝐮𝗒 en﹒𝖵n ==
Trên mặt Ngô Lạc lộ ra vẻ chán ghét.
Tống Huy Dực trên mặt có chút không nhịn được, cô cúi đầu, căm giận bất bình mà quả thực quay đầu liền đi.
Mới vừa đi đến giao lộ liền thấy lông gà ca đi ra tìm cô, lông gà ca rất hưng phấn khi nhìn thấy cô, thật xa liền bắt đầu phất tay, một đường chạy chậm lại đây, nhiệt tình dào dạt mà nói: “Em người này không phải nói tốt cùng nhau uống rượu sao, như thế nào không rên một tiếng liền chạy.”
Tống Huy Dực bỗng chốc khoác lên cánh tay lông gà ca, cười nói: “Em chỉ là ra ngoài để hóng gió, lập tức liền chuẩn bị tới tìm anh.”
Lông gà ca cười đến thoải mái, xa xa mà chào hỏi hai cái đồng bạn đang hút thuốc bên kia, vài người ôm nhau đi vào.
Mắt thấy chuẩn bị đi đến cửa quán bar, bỗng nhiên, một bàn tay vươn ra kéo lại Tống Huy Dực, thân hình cô dừng lại, quay đầu lại liền đối diện lên ánh mắt sắc bén của Ngô Lạc.
Cô mừng thầm trong lòng, nhưng lại cố ý làm ra bộ dạng không kiên nhẫn: “Anh kéo tôi làm cái gì? Tôi muốn cùng bạn của tôi đi vào.”
Lông gà ca cùng đồng bọn của anh ta nhìn đều chẳng giống dạng tốt lành gì, lúc này sôi nổi ngậm thuốc lá quay đầu lại, mắt lộ ra hung quang.
Giọng điệu của Ngô Lạc rất bình tĩnh: “Chúng ta còn chưa nói chuyện xong.”
“Chúng ta còn có gì để nói?” Tống Huy Dực mừng rỡ khi thấy anh xuất đầu vì mình, thấy anh ăn một chiêu này, hận không thể cả người đều dán ở trên người lông gà ca: “Anh nếu là có cái gì muốn nói hiện tại liền……”
Cô còn chưa dứt lời, chỉ thấy Ngô lạc bỗng nhiên ra tay, chỉ một thoáng, lông gà ca bất ngờ đã bị ném xuống đất, ôm bụng thống khổ rêи ɾỉ.
Động tác của anh mau mà mạnh bạo, làm người ta căn bản thấy không rõ.
Thế cục phát sinh biến đổi lớn, đoàn người của lông gà ca không nghĩ tới người này dám một chọi ba, nhưng chiêu thức của anh là tấn công quyết liệt, biết rõ đánh trúng điểm yếu của người ta như thế nào lại không đến nỗi ra mạng người, cố tình sau khi Ngô Lạc đánh người xong còn không có ý nửa điểm lùi bước, bằng phẳng mà đón nhận ánh mắt của hai người còn lại, như là kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Hai người có chút hai mặt nhìn nhau, đều chờ đối phương ra tay, nhưng không một ai dẫn đầu xuất đầu, Ngô Lạc nhàn nhạt liếc xéo một cái: “Muốn đánh liền tới, bằng không liền lăn chỗ khác.”
Hai người kia bất chấp lông gà ca vẫn đang nằm trên mặt đất, liên tục nói những lời hung ác: “Mày có ngon liền chờ! Lão tử lập tức gọi người tới.” Vừa nói một bên chạy chở về.
Tống Huy Dực không ngờ Ngô Lạc có thể vì cô làm được một bước này, trong lòng cô ngọt giống như mật, tiến lên hai bước, dùng đôi mắt ướt dầm dề nhìn Ngô Lạc nói: “Cảm ơn anh.”
Ngô Lạc lui lại một bước, mặt vô biểu tình: “Cô trở về đi, tôi đi đây.”
Nói xong anh muốn đi, hoàn toàn không có ý muốn đợi Tống Huy Dực.
Tống Huy Dực dưới tình thế cấp bách giữ chặt tay Ngô Lạc lại: “Tức giận?” Cô khẽ cười một tiếng: “Không thể tưởng được anh người này tính tình còn rất lớn.”
Ngô Lạc hất ra tay cô: “Tôi tại sao muốn tức giận? Chúng ta vốn dĩ liền không quen biết, bây giờ đường ai thì người đó đi.”
Tống Huy Dực sững sờ ở tại chỗ, mắt thấy Ngô Lạc bước đi xa, cô không thuận theo không buông tha mà đuổi theo, một hai phải được cái đáp án: “Anh người này có ý gì? Vừa rồi vì tôi xuất đầu lại vì tôi đánh người, bây giờ lại muốn không rên một tiếng mà đi.”
“Cô có thể đừng có ngốc như vậy được không?” Ngô Lạc thực táo bạo: “Chính cô ngớ ngẩn có thể, đừng tới liên lụy tôi! Vừa rồi mấy người kia nói cái gì cô có nghe thấy không, bọn họ là hút ma tuý! Cô ăn mặc đẹp như vậy, xách túi tốt như vậy ở chỗ này đi lung tung, cô cho rằng bọn họ là vì cái gì theo dõi cô?”
Tống Huy Dực hoàn toàn choáng váng, cô xác thực trong lúc vô ý nghe được mấy người kia trong lúc nói chuyện với nhau có nhắc tới phi công, cơ trưởng cái gì, nhưng cô thật sự cho rằng đó là nghề nghiệp của bọn họ, thế nhưng không nghĩ tới là đang nói tiếng lóng, ám chỉ cần sa.
Tống Huy Dực hoảng hốt một lát, chậm rãi dùng bàn tay che lên cái miệng đang mở ra vì kinh hãi.
Ngô Lạc vốn không tưởng nói ra, sợ làm cô sợ, lúc này quả nhiên thấy bộ dáng như người mất hồn của cô, anh càng thêm không kiên nhẫn.
Ngô Lạc lại lần nữa muốn đi, góc áo lại bị giữ chặt, lực đạo như có như không, không thể nói là quá nặng, lại làm người vô pháp bỏ qua.
Tống Huy Dực chỉ chỉ chiếc xe máy với chiếc hộp mang đi kia: “Đây là xe của anh sao?”
Ngô Lạc không trả lời.
Tống Huy Dực giống như sắp khóc: “Anh đưa tôi trở về được không? Bởi vì muốn uống rượu tôi không lái xe, tôi sợ……”
Chuyện uống rượu nhắc nhở Song Huiyi rằng mùi rượu đã phủ lên quần áo và làn da của mình, ngay cả khi Song Huiyi chưa uống vài ngụm, trông anh vẫn như một người say.
Chuyện uống rượu này nhắc nhở Tống Huy Dực, mờ mịt mùi rượu đã sớm phủ lên quần áo cùng làn da của cô, mặc dù Tống Huy Dực không uống mấy ngụm, nhưng cũng nhìn giống như người đã say mèm mà ngã trái ngã phải.
Loại trạng thái này càng ngày càng nghiêm trọng khi hai người đi đến dưới lầu chỗ ở của Tống Huy Dực, Tống Huy Dực thoạt nhìn men say có chút đi lên, cô cơ hồ là đi đường cũng sẽ không được.
Ngô Lạc vốn là nhẫn nại tính tình mà đem người đưa trở về, anh đem người dìu lại đứng cho vững, thở dài, sải bước lên xe máy, mới vừa lái xe về phía trước được hai mét, chỉ nghe “Phanh” mà một tiếng, Tống Huy Dực liền ngã ở trên đường.
Ngô Lạc ngửa mặt lên trời thở dài.
Anh giống như là vác bao tải mà vác lên Tống Huy Dực liền đi lên trên lầu, khi tới cửa, anh giơ ngón tay cái của cái “Đại phiền toái” này lên ấn vân tay, cuối cùng mở ra cửa phòng.
Ngô Lạc đặt Tống Huy Dực trên sô pha trong phòng khách, cô ngửa đầu, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp vững vàng.
Anh chuẩn bị rời đi, lúc đang định đóng cửa, lại vòng trở về, quay đầu Tống Huy Dực sang một bên, nếu cô nôn ra, ngửa đầu sẽ dễ bị hít thở không thông.
Ngô Lạc cảm thấy lúc này có thể yên tâm mà đi rồi, anh đang định rút tay ra, Tống Huy Dực bỗng nhiên mở bừng mắt, dùng đôi mắt long lanh thẳng tắp mà nhìn anh.
Ngô Lạc lùi lại một bước, anh chỉ chỉ về phía cửa: “Tôi đang muốn đi.”
Tống Huy Dực đổi cái tư thế thoải mái, lấy tay đỡ đầu: “Anh có thể chờ tôi sao?”
“Chờ cô làm gì?”
“Chờ tôi tắm rửa một cái, trên người tôi mùi rượu quá nặng.”
“Cô muốn tắm rửa thì đi tắm là được a,” Ngô Lạc không hiểu tại sao Tống Huy Dực luôn muốn rối rắm ở chuyện tắm rửa này: “Tôi đi rồi cô chậm rãi tắm.”
“Nếu vừa rồi người đó đi theo chúng ta thì sao, bọn họ trước khi rời đi chính là nói muốn tìm người giúp đỡ.” Tống Huy Dực nghiêm trang mà nói: “Anh vừa đi bọn họ liền biết tôi là ở nhà một mình, đúng là thời điểm tốt để trả thù a.”
“An ninh của tiểu khu này của cô có thể so với……”
Lời còn chưa nói xong, hơi thở nữ tính mềm mại đã che trời lấp đất mà chào đón anh.
Tống Huy Dực đứng ở trên sô pha, vừa lúc cao ngang với Ngô Lạc đang đứng, cô choàng tay qua cổ anh, đôi môi mềm mại đầy đặn hôn lên anh.
Tống Huy Dực vừa nhanh vừa vội phác lên, làm cho thân mình của Ngô Lạc cũng bị mang theo ngưỡng ngưỡng về phía sau, cẳng chân anh chống lại phía sau bàn trà, vì ổn định thân thể, anh theo bản năng mà đỡ vòng eo mảnh khảnh của Tống Huy Dực.
Này vừa đỡ đã có thể đến không được.
Được đến ngầm đồng ý Tống Huy Dực ở trên môi Ngô Lạc trằn trọc nghiền nát, cái lưỡi linh hoạt của cô nhanh chóng cạy mở môi Ngô lạc, cánh môi mềm mại và ấm áp phảng phất như cá rời khỏi mặt nước đang gấp gáp tìm kiếm không khí, cô vội vàng lại ôn nhu cùng anh môi lưỡi câu triền.
Đầu lưỡi liếʍ mυ'ŧ phát ra tiếng lả lướt làm người ý loạn tình mê, cặρ √υ' mềm mại của Tống Huy Dực nhẹ cọ lên ngực Ngô Lạc cách một lớp vải mỏng, xúc cảm trên tay lại là như vậy thon thon một tay có thể ôm hết……
Cảm giác này quá mới lạ, nhưng lại quá tốt đẹp.
Tống Huy Dực lôi kéo Ngô Lạc ngồi xuống, lại lần nữa phủ môi lên cùng anh dây dưa trằn trọc, một bàn tay của cô từ từ di chuyển xuống bụng dưới của Ngô Lạc, cách quần vuốt ve du͙© vọиɠ sớm đã dâng trào bừng bừng phấn chấn kia.
Tống Huy Dực có chút thở không nổi, cô cùng Ngô Lạc tách ra một chút, đi xuống hôn lên hầu kết của anh, cuối cùng vùi đầu vào trong lòng ngực Ngô lạc, cái miệng nhỏ thở dốc.
Hai người hơi thở đều có chút không đều.
Tống Huy Dực khóa ngồi ở trên đùi Ngô Lạc, cô chậm rãi thẳng người lên, một chút một chút mà hôn đi lên, cuối cùng ngừng ở bên tai Ngô Lạc, há miệng ngậm lấy vành tai anh, nhẹ nhàng mà hướng trong thổi khí, dùng giọng nói mềm nhẹ mà chỉ hai người có thể nghe được nói: “Em muốn anh, anh tiến vào được không……”
Tống Huy Dực rất khó chịu, hạ thể giống như bỗng nhiên sinh ra một cái động rất lớn, cái động kia càng lúc càng lớn, cảm giác tồn tại càng ngày càng mạnh, dần dần đến nông nỗi không thể bỏ qua. Nó khát khao bị tiến vào, bị lấp đầy.
Ngô Lạc vẫn ngồi tại chỗ không nhúc, anh không nhìn Tống Huy Dực, mà là nhìn chằm chằm vào bên ngoài cửa sổ sát đất, anh cũng không dễ chịu hơn Tống Huy Dực, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém, nhưng anh đang cố hết sức để kìm nén lại du͙© vọиɠ đã sớm bị anh áp lực bấy lâu nay, nhưng trong lòng có cái thanh âm nói với anh rằng anh không thể.
Ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, đèn neon vẫn ở đó, anh nỗ lực không thèm nghĩ đến những chuyện vừa mới xảy ra, mà là dùng ý chí cưỡng bách chính mình nghĩ về mặt biển tĩnh lặng, những bài toán nhiều năm trước, thậm chí là nghĩ về quá trình chiên bánh quẩy của cửa hàng bữa sáng ……
Mắt thấy dương v*t cao cao đứng thẳng kia thực sự có xu thế muốn suy sụp đi xuống, Tống Huy Dực nóng nảy.
, chúng nôn nóng bật ra, nó còn to hơn cả Tống Huệ Nghi tưởng tượng. Kích thước tuyệt vời hơn nữa, cô ấy mở miệng để giữ nó mà không một chút do dự.
Cô bò xuống sô pha, quỳ trên mặt đất trước mặt Ngô Lạc, vội vàng mà kéo quần của anh ra, ngay sau khi bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© vốn đã mong mỏi được giải tỏa bấy lâu nay được đến phóng thích, chúng nó liền khó dằn nổi mà bật ra, kích cỡ của nó còn to hơn cả trong tưởng tượng của Tống Huy Dực, cô không có nửa điểm do dự mà há miệng ngậm lấy nó.
————————————————