Thai Diễn trả lời bằng cách cúi người xuống sau đó cắn mạnh một cái trên cổ tay của cậu đang túm chặt lấy manh áo cuối không buông.
Má, cắn thật đấy à?
Máu chảy ra từ trên tay Già Dương, dường như muốn cắt đứt luôn miếng thịt.
Già Dương khịt mũi một tiếng vì đau sau đó lập tức rụt tay lại.
Mà sau lần bại trận này, thắt lưng của Già Dương hoàn toàn được kéo ra.
Sau đó Già Dương bị lật người trên mặt đất, Già Dương ngọ nguậy tay chân những vẫn không thoát ra được, nghiến răng nghiến lợi phản kháng nói: "Quan hệ giữa người yêu với nhau là phải tôn trọng lẫn nhau, phải bình đẳng, ngươi như vậy có phải là đã chà đạp tôn nghiêm của ta hay không?”
Thai Diễn nghe xong vẫn giữ nguyên biểu cảm, hắn thậm chí còn vặn cánh tay Già Dương xoay về phía sau, khiến cho Già Dương kêu lên vì đau đớn.
Hắn nhìn Già Dương, giọng lạnh lùng nói: "Ngươi thích bị chà đạp."
“???” Già Dương sững sờ, sau đó càng tức giận hơn: "Cút đi, ngươi mới thích thế.”
"Vậy đừng làm những chuyện khiến người ta tức giận, hiểu không?" Nói xong, Thai Diễn lật người Già Dương lại. Trong khi mắt hắn vẫn nhìn chăm chú, nhưng thân thể thì không chút thương tiếc tiến sâu vào bên trong Già Dương.
Già Dương ngửa đầu nhìn lên cao, cố gắng kìm nén âm thanh trong cổ họng.
Cảm giác đau đớn trong trò chơi không gian ba chiều này thật sự giống như cảm giác ở hiện thực, đôi bàn tay vì chịu đau đớn của Già Dương đang túm chặt bùn trên mặt đất.
Thai Diễn khi làʍ t̠ìиɦ rất tàn nhẫn, Già Dương chỉ miễn cưỡng theo kịp tiết tấu của hắn.
Cứ như vậy, không biết qua bao lâu, cả người Già Dương đều nhũn ra vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Cậu bắt đầu nhẹ giọng cúi đầu cầu xin tha thứ, nói hết lời ngon tiếng ngọt.
Nhưng Thai Diễn không hề mềm lòng một chút nào, mãi cho đến khi Già Dương nhìn bầu trời đêm trong trò chơi ba chiều với đôi mắt đờ đẫn vô vọng, Thai Diễn cuối cùng cũng buông tha cho cậu.
Và họ đã ở bên trong trò chơi không gian ba chiều gần năm tiếng đồng hồ.
Sau đó, Thai Diễn đã mang theo Già Dương rời khỏi trò chơi.
Sau khi rời khỏi trò chơi, tất cả những cơn run rẩy và những đau đớn khó chịu trên cơ thể Già Dương đã biến mất toàn bộ, nhưng di chứng thần kinh vẫn khiến đôi chân Già Dương không tự chủ được mà mềm nhũn, suýt chút nữa thì quỳ trên mặt đất.
Rồi Thai Diễn lập tức bế Già Dương trở về phòng ngủ.
Già Dương vốn tưởng rằng cậu sẽ có thể ngủ ngon một giấc.
Ai ngờ vừa đặt người lên chiếc giường êm ái, Già Dương lại bị Thai Diễn đè lên.
Già Dương nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của Thai Diễn đang nhìn chằm chằm vào mình, giọng run rẩy hỏi: "Ngươi, ngươi còn muốn tiếp tục nữa sao?”
Thai Diễn không nói nhưng ý tứ trong con ngươi đen nhánh đã khiến Già Dương biết được đáp án của hắn.
Già Dương lập tức nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu như ta nhận lỗi với ngươi..."
Lông mày Thai Diễn khẽ nhếch lên, đôi mắt hẹp và dài của hắn dần nheo lại, nhìn Già Dương nói: "Vậy thì xử phạt nhẹ.”
Già Dương lập tức nói: "Ta sai rồi.”
Thành thật mà nói, Già Dương hiếm khi nhận sai, bởi vì cậu cảm thấy đây là tín hiệu đầu hàng.
Nhưng cậu ở trước mặt Thai Diễn đã mất mặt không chỉ một lần, cho nên Già Dương cũng không cần giữ mặt mũi thể diện nữa.