Có Thể Nào Không Dính Bụi

Chương 47

Sếp và vợ tôi (hạ)

Tôi ntr chính mình

"Vị phu nhân này trông cô đơn quá..." Từ Vi Trần đè hai tay Hạ Triêm lên bàn nấu ăn, ép đầu gối vào đầu gối cậu, "Chắc chồng thường xuyên vắng nhà đúng không?"

Hạ Triêm sợ sệt nói: "Vị tiên sinh này, xin ngài buông tôi ra, chồng tôi sẽ về ngay đấy."

Hắn thò tay vào giữa hai chân cậu, xoa da thịt mềm mại trên đùi, bờ môi như có như không lướt qua vành tai Hạ Triêm, "Vô dụng thôi, tôi đã sắp xếp để cậu Từ tăng ca, sẽ không trở về cho đến khi phu nhân bị tôi chơi lêи đỉиɦ."

Cả người Hạ Triêm mềm nhũn, yếu ớt chống lại sự xâm phạm của Từ Vi Trần, "Đừng, đừng chạm vào tôi, làm ơn... Làm ơn buông tôi ra..."

"Phu nhân cũng muốn đúng không?" Hắn ghé vào tai cậu nói nhỏ, "Ở đây cũng ướt rồi này, chảy rất nhiều nước da^ʍ, bị người lạ đυ.ng vào để sẽ ướt như vậy sao? Thật là một cơ thể dâʍ đãиɠ."

"A... Tôi không phải..."

Từ Vi Trần chạm vào dương v*t của Hạ Triêm, trong giọng điệu có chút kinh ngạc, "Hóa ra bên dưới của vợ cậu Từ còn có một dương v*t nhỏ, thế này đã cứng rồi, sao cậu ta nỡ lòng để một người vợ dâʍ đãиɠ như vậy ở nhà một mình thế này?"

Hạ Triêm nói với giọng nghẹn ngào: "Làm ơn đừng chạm vào đó hu hu hu..."

Từ Vi Trần cũng cởϊ qυầи của mình ra, để lộ cây hàng cương cứng, nhỏ giọng hỏi Hạ Triêm: "Bé dâʍ đãиɠ, lỗ nhỏ đã ướt thành như vậy mà không muốn tôi đâm vào sao?"

"Đừng... đừng mà... Làm ơn thả tôi ra, tôi không thể có lỗi với chồng tôi..."

Từ Vi Trần hôn lên tai của cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng mê hoặc, "Ngoan, chồng của em không thỏa mãn được em, để tôi lấp đầy lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ cho, có được không?"

Hắn nắm lấy tay Hạ Triêm, để cậu chạm vào thân dưới của mình rồi hỏi: "Thế nào, so với chồng em thì ai lớn hơn?"

Hạ Triêm dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào từ gốc đến ngọn dương v*t của hắn vài lần, cậu đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức lạc lối trong tìиɧ ɖu͙©, nói một cách vô tư: "Anh... Anh lớn hơn, dương v*t thô quá."

"Muốn nó đi vào cᏂị©Ꮒ em không?"

Hạ Triêm bày ra vẻ mặt khao khát nhưng lại xoắn xuýt, cuối cùng vẫn khuất phục dưới du͙© vọиɠ, nhỏ giọng nói: "Muốn... muốn..."

Từ Vi Trần xoa nắn c̠úc̠ Ꮒσα của cậu, dễ dàng đút một đoạn ngón tay vào, quát khẽ nói: "Thật sự là da^ʍ phụ, một người xa lạ tùy tiện tới nhà là có thể ** em sao? Muốn dương v*t đến vậy à?"

Hạ Triêm nức nở nói: "Nhưng mà lỗ nhỏ, bên trong lỗ nhỏ thật sự ngứa lắm..."

dương v*t của Từ Vi Trần để trên miệng huyệt của Hạ Triêm, cọ đầu vào phần thịt mềm, đỉnh cho nó mở ra một cái miệng nhỏ, Hạ Triêm khẽ rêи ɾỉ, c̠úc̠ Ꮒσα cũng co rút lại nóng lòng muốn ăn dương v*t của hắn.

"Lỗ da^ʍ nhỏ hút chặt quá..." Hắn thò tay vào trong áo Hạ Triêm xoa đầu v* đã dựng đứng của cậu, ngón trỏ lần lượt vần vò hai điểm, "Sao vυ' của Từ phu nhân nhỏ thế? Sau này có thể cho con bú sao?"

"Không đúng..." Từ Vi Trần nói tiếp, "Cái thứ đã có dương v*t rồi có thể sinh con sao?"

Hạ Triêm đã không còn thấy xấu hổ nữa, hoàn toàn nhập vai, "Có thể... A... Chỉ cần bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào là có thể sinh..."

Từ Vi Trần kéo áo cậu lên, liếʍ đầu v* cậu, nhẹ giọng hỏi: "Vậy nếu mυ'ŧ mạnh ở đây, liệu sẽ có sữa hay không đây?"

"Tôi không biết... Van xin ngài... Mau nhét dương v*t lớn vào đi mà..."

Cái miệng đói khát của Hạ Triêm chỉ có thể ăn mỗi cái đầu, bên trong lỗ thịt đang kêu gào muốn dương v*t lớn cọ làm, cậu không nhịn được ưỡn mông với lấy con *** của Từ Vi Trần, nhưng thực sự không với tới, dù làm thế nào cũng ăn không vào.

"Mau đút vào đi... Cầu xin ngài đó... Lỗ da^ʍ nhỏ muốn bị chơi... A a a..."

Thỏa ước nguyện của cậu, Từ Vi Trần đã đưa mình đến tận cùng, cắm vào nơi sâu nhất.

Hạ Triêm run rẩy vì thoải mái, mũi chân dựng đứng lên, trong miệng rêи ɾỉ: "A... Đút vào rồi... Lớn quá a... Lỗ da^ʍ nhỏ thật thoải mái... Di chuyển nữa đi..."

Từ Vi Trần nhả đầu v* cậu ra, nói với Hạ Triêm: "Có sữa chảy ra thật này, ngay khi bé dâʍ đãиɠ bị **."

Hạ Triêm lập tức bừng tỉnh, "A? Thật hả?"

"Thật, tự nếm thử sẽ biết."

Hạ Triêm bị hắn mê hoặc, chủ động đưa lưỡi vào trong miệng Từ Vi Trần, khuấy đảo trong miệng hắn nếm nửa ngày, làm gì có mùi vị của sữa.

"Không có..."

Từ Vi Trần thản nhiên nói: "Lừa em thôi, nếu bé dâʍ đãиɠ mang thai con của tôi thì mới có sữa."

"A... Vậy anh mau di chuyển đi... Mau lên..."

Từ Vi Trần cuối cùng cũng di chuyển, từ từ cọ sát vào nơi sâu nhất của Hạ Triêm, dương v*t thô cứng lướt qua mọi ngóc ngách trong lỗ nhỏ, đem đến cho cậu kɧoáı ©ảʍ tột độ.

"Sướиɠ quá... dương v*t lớn cᏂị©Ꮒ giỏi quá... Ưʍ..."

Hạ Triêm đang sướиɠ đến quên hết tất cả, nắp nồi bên cạnh đột nhiên bị nước sôi trào lên, cậu lập tức thoát ra khỏi tìиɧ ɖu͙©, "Từ Vi Trần, đợt một chút... Em phải bỏ ngó sen vào trước đã."

Từ Vi Trần không hề có ý hô "Cắt", thân dưới tiếp tục ** cậu thật sâu, dán vào tai cậu nói: "Phu nhân thật là đức hạnh, trong lúc vụиɠ ŧяộʍ với sếp của chồng cũng không quên chuẩn bị bữa tối cho chồng."

Hạ Triêm suýt chút lại bị hắn dụ dỗ rơi vào tìиɧ ɖu͙©, câu nói này của Từ Vi Trần có hiểu quả kí©ɧ ɖụ© quá tuyệt vời, rõ ràng là vụиɠ ŧяộʍ sau lưng hắn, mà cơm cũng nấu ăn cho hắn, nhưng hắn lại có thể nói ra một loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ khác, suýt nữa đã khiến Hạ Triêm quên mất hiện thực.

"Anh đừng vội thế, anh để em cho ngó sen thả vào là xong rồi... A..."

Trong khi cậu đang nói, Từ Vi Trần đột nhiên ôm đầu gối nhấc bổng cả người cậu lên, dương v*t vẫn cắm sâu trong người cậu, tư thế thay đổi khiến góc độ đút dương v*t cũng thay đổi rõ rệt, nơi sâu nhất trong lỗ nhỏ của cậu bị cọ sát từ đầu đến dưới, cậu sướиɠ đến mức run người.

Từ Vi Trần nhẹ giọng nói: "Cứ nấu như thế này đi, bị tôi cᏂị©Ꮒ trong khi nấu ăn, được không?"

Hạ Triêm không còn cách nào ngoài chịu đựng kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khi bị chơi, cầm đĩa ngó sen lên, được Từ Vi Trần ôm đi về phía nồi hầm, trong mỗi bước đi hắn đều mượn tư thế bước đi mà nắc sâu vào lỗ nhỏ của cậu, sảng khoái đến mức Hạ Triêm sắp không cầm nổi đĩa.

"Phu nhân, vẫn sướиɠ chứ?"

Gọi như vậy cứ như đang thật sự gọi vợ mình, Hạ Triêm đỏ mặt đáp lại: "Ừm... Sướиɠ... A a a..."

Từ Vi Trần đột nhiên dùng sức, nhanh chóng thúc eo ra vào trong lỗ nhỏ của một trận, khiến Hạ Triêm "ưm ưm a a" mà rêи ɾỉ không ngừng, ngay khi cái đĩa trên tay cậu sắp rơi xuống đất, Từ Vi Trần mới dừng lại, nói với cậu: "Được rồi, để xuống đi."

"Ò." Hạ Triêm run run tay, khó khăn bỏ ngó sen vào trong canh sườn.

Cuối cùng cũng nấu xong, cậu thở phào nhẹ nhỏm, trở tay ôm cổ Từ Vi Trần bắt đầu chuyên tâm làʍ t̠ìиɦ.

Từ Vi Trần đặt cậu lên bàn ăn, gắp hai chân Hạ Triêm sang hai bên, nâng eo cậu lên, túm eo cậu kéo về phía dương v*t của mình, động tác vừa nhanh vừa thô bạo, Hạ Triêm bị ** đến mức sắp bắn tinh lần nữa.

"A a a... Nhẹ chút, chậm chút... Em sắp bị dương v*t lớn cᏂị©Ꮒ bắn rồi... A..."

Từ Vi Trần lại lấy tay chặn lỗ sáo của cậu lại, ra lệnh: "Phải chờ tôi bắn em mới được bắn."

"Vậy anh nhanh lên... Mau ** mạnh lên... Nhanh nữa... A a a a..."

dương v*t nhanh chóng ra vào trong lỗ nhỏ, Hạ Triêm vốn đã đạt đến điểm cực khoái, cậu bị Từ Vi Trần kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến da đầu tê dại, thật sự thoải mái quá mức, kɧoáı ©ảʍ sắp ngập đầu.

Từ Vi Trần đâm rút không biết bao lâu, động tác ngày càng nhanh hơn, tiếng thở dốc cũng dần trở nên rối loạn, cuối cùng trở thành tần suất điên cuồng giống như Hạ Triêm, hắn nói với giọng khàn khàn: "Nếu bắn vào trong, có thể mang thai con của tôi không?"

"Sẽ... ưʍ... sẽ mang thai... A bắn rồi..."

Từ Vi Trần buông bỏ sự kiềm chế với Hạ Triêm, đồng thời bắn toàn bộ vào cơ thể cậu.

Hắn sờ bụng dưới hơi nhô ra của Hạ Triêm, cười hôn lên khóe miệng cậu, "Hạ Triêm Triêm, em sắp sinh bé Từ."

Hạ Triêm trì hoãn một lúc, lần này chơi quá điên cuồng quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dư vị cao trào kéo dài rất lâu, nhưng cậu sướиɠ xong liền trở mặt, "Cút! Nếu sinh thì cũng là bé Hạ, được chưa?"

Cậu đưa tay về phía Từ Vi Trần: "Từ tiên sinh, vừa rồi em bị sếp của anh chơi, muốn anh bế em đi tắm."

Từ Vi Trần: " Tôi còn đội cái nón xanh này đến là vui nhỉ?"

Hắn đỡ mông Hạ Triêm để bế cậu lên, chạm vào lỗ nhỏ đang ướt đẫm của cậu, "Hạ Triêm Triêm, bé Hạ chảy ra ngoài hết rồi, làm sao đây?"

Hạ Triêm cảm thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong cơ thể không còn bị dương v*t chặn lại đang chảy xuống không ngừng, lưu manh nói: "Cái chảy ra là bé Từ, ở bên trong mới là bé Hạ."

Từ Vi Trần cười cười, bế cậu đi về phía phòng tắm, "Chúng ta vào phòng tắm xem còn bao nhiêu bé Hạ trong bụng Hạ Triêm Triêm."