..."Tôi muốn lên lớp."
"Vậy tôi đến lớp thầy nghe giảng, dù sao đây cũng là giờ thể dục lớp tôi."
"Quý Chính Tắc!"
“Hả? Lão sư, thầy gọi tôi?” -
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
“Chơi a, không phải nói rồi sao? Tôi muốn chơi với thầy.”
“Tôi không muốn chơi."
Quý Chính Tắc cười cười, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn, rõ ràng lơ đễnh nhưng lại hết lần này tới lần khác giả bộ ảo não, "A, vậy phải làm sao bây giờ? Tôi, đặc biệt là muốn chơi với thầy”.
=======
Phương Tiêm An bắt đầu gặp Qúy Chính Tắc ở khắp mọi nơi, hành lang, dưới cầu thang, căng tin, văn phòng và thậm chí cả cửa nhà vệ sinh. Dựa vào ưu thế về thể hình và chiều cao, cậu ta luôn ngăn chặn hắn gắt gao, có đôi khi không chỉ có một mình Quý Chính Tắc mà theo sau còn có hai nam sinh, một gã mập mạp cợt nhả tên là Lâm Diệu, người còn lại rất ít nói tên là Đường Lại Tâm.
Xấu hổ nhất chính là đi qua cửa lớp 4, ngày nào cũng phải bước nhanh qua với câu "Chào thầy" hoành tráng.
Quý Chính Tắc thì thường xuyên chạy đến văn phòng mượt cớ hỏi bài hắn. Văn phòng tập thể nhỏ này ở cuối hành lang lầu hai, bao gồm cả Phương Tiêm An thì chỉ có ba người, thời gian lên lớp không giống nhau, các giáo viên khác luôn vắng mặt, khi ở một mình càng thêm khó khăn.
Cậu ta đứng nửa cúi phía sau ghế của hắn, một tay chống bàn làm việc, một tay vịn vào lưng ghế, khoảng cách này cực kỳ nguy hiểm, hắn cơ hồ như bị khoanh chặt vào trong vòng tay rắn chắc mạnh mẽ của nam sinh. Lúc nói chuyện Qúy Chính Tắc cố ý dán vào tai hắn, hơi thở phun ra vừa mềm vừa ngứa khiến cả người hắn đều tê dại. Bị quấn lấy rất nhiều lần, hắn cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa phải thẳng thắn nói với Quý Chính Tắc, "Cậu không thể đi hỏi giáo viên lớp cậu sao? Tôi không rảnh. "
Quý Chính Tắc cầm sách, cười một cách tinh nghịch, vô tội nói, " Không phải học sinh trong lớp đều có thể hỏi lão sư sao? Con người ta không hiểu liền hỏi, còn tưởng rằng sư đức của lão sư có thể bao dung với bất kỳ học sinh nào, thì ra không thể sao? --
Bàng lão sư vừa pha trà trở về, nghe vậy liền vội vàng chạy lại khai sáng cho vị lão sư trẻ tuổi có tư tưởng giảng dạy lệch lạc nghiêm trọng này: "Ôiii chao, Phương lão sư, học sinh đến hỏi bài là chuyện tốt! Cái gì mà lớp các cậu? Thanh niên tức giận không cần quá lớn. Nào đến đây, uống chút trà hoa cúc đi”. -
Phương Tiêm An bị đánh ngược lại, lời nói như mắc kẹt trong cổ họng, lại thấy dánh vẻ kiêu ngạo không chút che dấu của Quý Chính Tắc, nghiến răng nghiến lợi, một chút cũng không muốn uống chén trà hoa cúc vàng rực kia.
"Căn cứ vào lý thuyết lực đẩy electron lớp vỏ hóa trị…Lực van der Waals liên phân tử ảnh hưởng đến nhiệt độ nóng chảy và điểm sôi của tinh thể phân tử... S3 có khối lượng phân tử tương đối lớn, van der Watt liên phân tử mạnh hơn và điểm sôi cao hơn nhiều so với carbon dioxide. "
"Cậu hiểu chưa? -
Quý Chính Tắc hiểu rõ gật gật đầu, lòng bàn tay rất tự nhiên phủ lên tay đang cầm bút của hắn: "Là như vậy sao, thầy nhìn xem" -
Phương Tiêm An bị chạm phải, vội vàng rút tay về, giống như con chim nhỏ sợ hãi
"Cậu làm gì vậy?! "
Quý Chính Tắc ngơ ngẩn một lúc, sau đó nhìn vào ánh mắt hắn: "Thầy nghĩ thế nào? "
Phương Tiêm An né tránh tầm mắt, lạnh lùng cứng rắn nói "Cậu đang quấy rối tôi"
"Không phải a." Quý Chính Tắc dừng lại vài giây, đột nhiên cười rộ lên, "Tôi đang theo đuổi thầy."
Phương Tiêm An hô hấp chậm lại, "Ta sẽ đi nói với giáo viên chủ nhiệm ngươi" -
Lời vừa nói ra, hắn có chút giống học sinh tiểu học đi cáo trạng.
"Hảo, tốt nhất là nói với hiệu trưởng đi, đó là mợ út của tôi. Đi đi lão sư, ngươi muốn nói như thế nào cũng được, dù sao ta khẳng định không sao!" Đuôi lông mày hắn nhích lên, khóe môi hơi nhếch lên, giống như đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
~~~~~
Bữa trưa ăn quá nhanh, hắn muốn nằm sấp trên bàn làm việc nghỉ ngơi một lát, kết quả là ngủ đến giờ học buổi chiều luôn. Hai giáo viên khác trong văn phòng đều không có ở đây, chỉ còn lại một mình hắn.
Nằm sấp trên bàn đã lâu, cổ và lưng đau nhức đến cứng đờ, Phương Tiêm An đứng dậy vươn eo, thả lỏng gây cốt. Rèm cửa văn phòng che nắng quá tốt, trong phòng có vẻ tối tăm, thiếu sức sống, rất ngột ngạt. Hắn đi qua kéo rèm cửa sổ, ánh mặt trời vàng của buổi chiều mùa thu thoáng chốc chiếu lên người, không phải phơi nắng cũng không ấm áp, chỉ sáng một đường vàng lấp lánh rất thoải mái.
Hắn nghe thấy tiếng cổ vũ cuồng nhiệt của các nữ sinh dưới lầu, sân bóng rổ của trường trung học vĩnh viễn không tịch mịch, thiếu niên cường tráng, linh hoạt, sáng sủa rực rỡ. Tâm điểm tầm mắt của mọi người là một nam hài anh tuyển nhảy lên cao, tung nhẹ cánh tay dài của mình, bóng xẹt qua một độ cong xinh đẹp trên không trung, ba điểm vào rổ. Tiếng hò reo ngày càng lớn, đám đông kinh ngạc tới mức tưởng chừng như anh ấy đã ghi được bàn thắng tuyệt đối, làm cho tất cả mọi người ở đây trải qua một trận cao trào tinh thần tập thể vui vẻ.
Hắn vô thức ghen tị với sức sống tươi trẻ này, không vì lý do gì cả, có một vạn loại khả năng, bọn họ là tuổi bao bọc trong đường .
Quý Chính Tắc đột nhiên quay lại, liếc mắt nhìn thấy hắn ở cửa sổ tầng hai, ngẩng đầu thổi một tiếng huýt sáo, hướng trên lầu hô, “ Này, Phương lão sư!” - Nam tử cao lớn một tay chụp bóng, cười phất tay với hắn, đôi mắt cười khanh khách, "Nhìn trộm tôi à?-
Phương Tiêm An ngạc nhiên, thoáng cái đỏ mặt, luống cuống tay chân hắn vội vàng kéo rèm cửa lại.
Lâm Diệu từ phía sau khoác lưng cậu ta: "Ngươi lại như vậy? Cả ngày náo loạn lão sư người ta không mệt sao? "-
Quý Chính Tắc ném bóng rổ về phía sân sau, kẹo cao su trong miệng dần dần không còn mùi vị, cậu nhìn cửa sổ đóng chặt, đôi mắt tối sầm không rõ ràng, cũng không biết mình đang cười cái gì: "Chơi đùa sao!
-
Phương Tiêm An nghĩ, mình có lẽ thật sự bị ánh sáng tuổi dậy thì đâm vào mắt. Hôm sau tỉnh dậy mắt đã rất đau, khóe mắt trái hơi sưng lên, hốc mắt tăng đau. Lúc đầu hắn không để ý lắm, đến hôm thứ sáu lúc đang đánh răng thấy khóe mắt bên trong hình như đã sưng lên, ấn lên đặc biệt đau, đeo kính rất bất tiện..
Thứ bảy đành chạy tới bệnh viện, bác sĩ nói là tuyến cục bộ bị viêm, kê cho hắn một lọ thuốc mỡ mắt oflovid, dặn phải chú ý đến sức khỏe của mắt.
Từ bệnh viện đi ra, bên ngoài đã bắt đầu mưa, mùa thu trời càng ngày càng lạnh, mưa tạt vào thật lạnh lẽo. Nhà của hắn cũng không xa bệnh viện, nhưng cơn mưa này chắc chắn sẽ khiến người bị ốm. Mưa như trút nước, ào ào ào ào, như từ trên trời hắt nước xuống. Cửa bệnh viện tắc một đám đông người thật lớn, như một trận thế dọa người, bắt taxi lúc này cũng không có khả năng có phần của hắn.
Hắn quay trở lại ngồi trên băng ghế dài trong sảnh thanh toán của bệnh viện, chờ cơn mưa đi qua, nhàm chán lướt di động, tin tức xã hội được thảo luận khắp nơi, phần bình luận ồn ào tới ồn lui, thoạt nhìn so với đương sự càng biết chuyện gì xảy ra hơn. Ngày mưa luôn khiến người ta cảm thấy không thoải mái, đọc xong tin này đầu đau như búa bổ, hắn cong lưng, ấn mi tâm, trước mắt xuất hiện đôi giày bị mưa bắn ướt.
"Yoo, Phương lão sư, thật trùng hợp."
Phương Tiêm An ngẩng đầu lên, quả nhiên lại nhìn thấy gương mặt tươi cười xấu xa kia. Hắn ở trước mặt nam sinh nhỏ hơn mình một vòng này không hiểu sao lại sợ hãi, quay đầu đi một cách mất tự nhiên.
Quý Chính Tắc ánh mắt sắc bén, "Hừ " một tiếng, "Mắt thầy sao vậy? Có phải sau lưng ta nhìn ra cái gì không tốt không? -
Còn không phải là nhìn ngươi! Cái thứ xấu tính không biết lớn nhỏ này!.
Hắn không trả lời, hỏi ngược lại, "Cậu tới bệnh viện làm gì?" -
" A! Đúng vậy, tôi không bệnh không đau đến làm gì đây? Đoán xem nào!!" Cậu ta cầm chiếc ô trên tay cười: "Đi thôi, tôi đưa thầy về. "
“ Không cần."
" Không cần? Cơn mưa này nhất thời không thể dừng lại được, người đi taxi bên ngoài đều rất nhiều, thầy ngồi đây khi nào mới đến lượt?"
" Đi thôi, vừa lúc tôi muốn mượn phòng tắm nhà thầy tắm rửa một chút, thân này đều ướt hết rồi, da cũng nhăn nheo rồi!. "
Hắn nhìn ống quần ướt đẫm của Quý Chính Tắc, bĩu môi nói, "Sao ngươi không về nhà mà tắm rửa? -
" Lời này của thầy thật vô lương tâm, còn không phải là vì đón người sao, ta cứ như vậy sẽ sinh bệnh mất a? "