Hứa Văn nắm lấy côn ŧᏂịŧ từ dưới đáy quần của anh, quay đầu lại nhìn anh, trong mắt Chu Cẩn toàn là du͙© vọиɠ, dường như chỉ có du͙© vọиɠ mà không có tình yêu giữa hai người.
Anh khẽ cau mày một cái, bất ngờ đâm mạnh côn ŧᏂịŧ vào bên trong động huyệt đang ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠.
Cô không nhịn được, rêи ɾỉ thành tiếng, hoa huyệt bởi vì sự đi sâu vào bất ngờ của anh mà run sợ co rút lại, cho dù anh không yêu cô, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ trong lần làʍ t̠ìиɦ này, mỗi lần đều sống động giống như là đang hút ma túy vậy.
Cô không muốn để cho mình tỉnh táo, cô chỉ muốn đắm chìm trong bể du͙© vọиɠ vô biên này, chẳng cần ngó ngàng gì tới thế giới ngoài kia.
Bụng dưới của cô co rút, ngậm chặt lấy dươиɠ ѵậŧ rắn chắc của anh, tiếng hầm hừ sảng khoái của anh khiến cho du͙© vọиɠ của cô tăng lên mấy phần, hai bên đùi của cô kẹp chặt anh hơn một chút, cùng với sự chọc vào rút ra của anh, nhanh chậm cô đều phối hợp nhịp nhàng.
Tiếng dâʍ ɖị©ɧ vang vọng ở bên tai, cô nắm chặt gối, nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào tấm ảnh kết hôn phóng to của hai người ở trên tủ đầu giường.
Bọn họ đã từng cùng nhau chụp những bức hình đẹp đẽ như vậy, cô hoàn toàn không nhớ nổi lúc ấy bản thân đã suy nghĩ như thế nào, lại đồng ý đi chụp ảnh cưới với anh.
Nhận ra cô đang thất thần, anh di chuyển con ngươi theo hướng nhìn của cô, nhìn tới bức ảnh kia, mọi thứ trở nên thật trớ trêu.
Anh nắm chặt hai bên mông của cô mà xoa nắn, chín nông một sâu chọc vào rút ra khiến cho kɧoáı ©ảʍ của cô tăng vọt, âm thanh bạch bạch thay nhau vang lên.
“Ưʍ... Đừng làm nữa... Đừng làm nữa... Eo của em tê rần rồi... Chu Từ... Anh chậm một chút... A... Không... Anh không cần phải mạnh như vậy... A... Em... Ưʍ...”
Chu Từ động eo, dươиɠ ѵậŧ tùy ý ra vào hoa huyệt, dâʍ ɖị©ɧ bắn tung tóe trong không trung, thắt lưng của cô bị đυ.ng đến tê dại, không biết là sung sướиɠ hay thống khổ, cô chỉ biết cô muốn anh nhanh thật nhanh thêm nữa.
Hứa Văn vươn tay nắm lấy bàn tay Chu Từ, anh liếc nhìn bàn tay trắng nõn của cô, nắm lấy rồi kéo ra phía sau cô, một tay còn lại cũng không nhàn hạ, vừa xoa nắn vừa vỗ nhẹ vào mông cô, qυყ đầυ thâm nhập vào tận cùng vùng đất thần bí, anh nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp va đập.
"Anh... Anh... Chậm một chút... Ưʍ... A... Nhanh hơn chút nữa... Sắp... Sắp ra... rồi...”
Kɧoáı ©ảʍ thân thể theo chuyển động ngón tay của anh mà gia tăng, cùng với sự thọc vào rút ra ngày càng mãnh liệt và không biết mệt mỏi của anh.
Bàn tay anh tiếp tục vỗ lên bờ mông trắng mịn của cô, cất giọng vừa như mời gọi, vừa như ra lệnh: “Tiếp tục kêu lên!”
Trong đầu Hứa Văn xuất hiện một luồng ánh sáng, đây là lần hiếm hoi hai người họ cuồng dã vì tình yêu như vậy, cô cực kỳ say mê loại cảm giác này.
Anh cường hãn công thành chiếm đất, mỗi một ngõ ngách trong cô đều được anh vươn tới, cô vốn nắm tay anh, nhưng lúc này lại hơi buông lỏng bời vì thân thể không còn sức, cuối cùng anh đảo vị trí, trở thành người nắm lấy tay cô, nói: “Kêu lên!”
"A... Thì ra anh thích kiểu này sao... A... Cắm thật sâu... Thật là thoải mái... Đừng ngừng lại... Em sắp tới... A... A...”
Tần suất luận động của phần eo Chu Từ càng tăng nhanh, hai mắt cô mờ hơi nước, tiếng rêи ɾỉ mềm mại vô lực, anh chợt xốc thân thể của cô lên, mắt đối mắt nhìn cô, côn ŧᏂịŧ vẫn không rời khỏi hạ thân của Hứa Văn, duy trì tần suất rút ra cắm vào.
Hứa Văn không chịu nổi kɧoáı ©ảʍ khủng khϊếp như vậy, cô đã đạt đến giới hạn của mình và lêи đỉиɦ, giờ phút này cô để mặc cho anh táy máy, hoa huyệt co rút kẹp chặt dươиɠ ѵậŧ của anh, dòng nước ấm áp phun ra từ nơi sâu nhất trong động huyệt tưới lên qυყ đầυ của Chu Từ, anh thoải mái hừ một tiếng, nặng nề đυ.ng mấy cái, tϊиɧ ɖϊ©h͙ gặp thời mạnh mẽ phun ra, toàn thân cô co rút.
Nhìn khuôn mặt nhỏ của cô bởi vì tìиɧ ɖu͙© mà ửng đỏ, anh khẽ vuốt ve đôi gò má kia, cúi đầu dán trán mình lên trán cô, hồi lâu chưa nói lời nào.
Trước kia cũng có những khoảnh khắc ấm áp như vậy, Hứa Văn cho tới bây giờ không cảm thấy trống rỗng, nhưng còn lần này, cảm giác ấy lại bủa vây lấy cô.
Cô mở mắt ra nhìn anh, hôn anh, giọng cô cũng có sự nức nở khó mà giải thích được: “Kỉ niệm một năm kết hôn vui vẻ."
Anh hôn trả lại cô: "Ừ, kỉ niệm một năm ngày cưới vui vẻ."
Cô kéo thân thể đang có ý muốn rời đi của anh lại, lấy tay quệt lấy một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙, động tác ngậm ngón tay hết sức quyến rũ, “Còn muốn làm nữa không?"
Đôi mắt đen nhánh, sâu thẳm của Chu Từ nhìn chằm chằm khuôn mặt của Hứa Văn không chớp mắt trong chốc lát, anh bắt lấy ngón tay cô, ngậm vào trong miệng mình, tách hai chân đang kẹp chặt của cô ra, ngón tay sờ sờ hoa huyệt ướt nhẹp, cầm lấy cây gậy thịt của mình, hung hăng đâm vào.
Cảm giác sung sướиɠ nhanh chóng dâng trào và dường như đã lấp đầy sự trống trải trong lòng cô, đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn thẳng vào anh, đôi môi đỏ mọng mím chặt, từ cổ họng phát ra một giọng nói kiều mỵ: “Ly hôn vui vẻ. "
Hai mắt anh đỏ hoe, nghe thấy lời cô nói, anh nhanh chóng gia tăng tốc độ, đáp lại tiếng thở dốc của cô, "Em cũng vậy."