Sự đáp lại của Hứa Văn so với quá khứ cũng nhiệt tình hơn rất nhiều, điều này đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của Chu Từ, và dây thần kinh căng thẳng của anh lập tức đứt phựt sau khi cô ngẩng đầu lên, tìm đến vị trí của yết hầu mà hôn vào.
Chu Từ chỉ cảm thấy máu trong khắp cơ thể của mình như đông cứng lại, sau đó thì sôi trào lên.
Khoảng trống trong tim như bị khuếch đại, càng lúc càng khiến anh cảm thấy đau đớn hơn.
Ánh mắt của anh sâu hơn, theo sự va chạm và ma sát mà chất lỏng giữa hai chân cô tiết ra càng ngày càng nhiều, anh đưa tay sờ sờ, sau đó chấm lên chóp mũi cô, giọng nói trầm khàn: “Hứa Văn.”
Đây là lần hiếm hoi mà Chu Từ gọi tên của cô, lần gần nhất mà anh gọi cô như vậy, là trong lúc cô đang cưỡi lên người anh, thân thể không ngừng lên xuống để phun ra nuốt vào du͙© vọиɠ to lớn của anh, khi đó anh nắm eo cô, giữa hai mi mắt xuất hiện một sự ẩn nhẫn khiến cô còn thoáng hình dung anh là một chính nhân quân tử.
Cô ngậm đôi môi của anh, mơ hồ nói: “Chu Từ, lời nói chia tay anh đừng thốt ra, em biết.”
Chu Từ hơi nhíu mày, sắc mặt đen lại, cô ôm cổ anh, thân mật hôn gò má anh, thân dưới lại không ngừng siết chặt, nét mặt anh có chút thay đổi bởi vì kɧoáı ©ảʍ, cô cười hừ một tiếng, “Nhìn cơ thể anh thật thà đi.”
Lúc nói chuyện, cô cố ý thè chiếc lưỡi nhỏ của mình liếʍ lên môi anh, cảnh tượng vô cùng sắc tình.
Chu Từ ghé ở bên tai của cô, thấp giọng nói: "Em thật tao."
Hơi nóng bên tai truyền tới, Hứa Văn cảm thấy buồn buồn, dòng điện tê dại xuyên qua thân thể, côn ŧᏂịŧ từ biên độ chậm rãi ra vào, trở nên mạnh mẽ chọc vào rút ra, khiến cho dâʍ ŧᏂủy̠ văng tứ phía.
Anh cúi đầu hôn cô, muốn chặn lại tiếng rêи ɾỉ bên bờ môi kia, anh khẽ liếʍ mυ'ŧ, sau đó lại thâm nhập vào bên trong, chiếc lưỡi của anh mạnh mẽ quấn lấy đầu lưỡi đinh hương của cô, liên tục tạo ra những âm thanh da^ʍ mị.
Hơi thở của cô càng lúc càng nặng nề, khi anh buông ra, cô không kìm được mà rêи ɾỉ: "Ưʍ... dù em có tao... thì đó chẳng phải cũng là bộ dáng đàn ông các anh thích nhất hay sao... Không phải anh thích kiểu phụ nữ dưới giường thanh thuần ngọc nữ, trên giường tao lãng da^ʍ mị ư?”
Chu Từ dừng lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt mơ hồ của cô, lộ ra ý cười: “Một lần cuối cùng để kết thúc cuộc hôn nhân này, xem ra chúng ta có một dấu chấm khá vẹn toàn.”
Anh đột nhiên đâm xuyên qua cô, lời nói cũng dừng lại đột nhột, ngón tay của anh nhẹ nhàng mà mơn trớn đằng sau lưng cô, hai chân cô vòng lên kẹp lấy vòng eo cường tráng của anh, nét mặt bởi vì kɧoáı ©ảʍ mà vặn vẹo: “Anh... Mau thao em... Ngứa quá... Anh... Mau dùng sức... Ưʍ... Thao... Đừng ngại... A...”
Hứa Văn đúng như những gì mà cô vừa mới nói, dưới giường thanh thuần, trên giường tao lãng.
Chu Từ không nói rõ bản thân thích kiểu nào hơn, chẳng qua là giờ khắc này anh muốn thao cô, điên cuồng muốn ép khô cô.
Anh bắt đầu không chút kiêng kỵ mà tiến quân thần tốc thẳng vào bên trong cô, nhiều lần đυ.ng vào chỗ sâu nhất trong hoa huyệt của cô, eo cô bị anh bóp chặt, vị trí phía dưới của hai người dính lấy nhau thật chặt, theo động tác của anh, âm thanh ba ba vang lên càng lúc càng nhiều, càng lúc càng lớn.
Chu Từ hiếm khi thô lỗ, không quan tâm đến cảm nhận của cô như vậy, cảm xúc mạnh mẽ lúc này của anh, ngược lại khiến cô càng trở nên hưng phấn.
Hứa Văn quyến rũ rêи ɾỉ đứt quãng: “Anh... Thật ngứa... Tiểu huyệt thật ngứa quá... Anh... Anh thật là lợi hại... Ưʍ... Mau... A...”
Đôi mắt của Chu Từ đỏ ngầu, dục niệm thành ma, anh cúi người, đẩy thật mạnh vào bên trong của cô, côn ŧᏂịŧ thô to và đấy nam tính chôn chặt trong cơ thể cô, điên cuồng khuấy động.
Cô sờ soạng eo, hơi híp mắt nhìn anh: "Thật là lợi hại, hôm nay so với trước kia còn hưng phấn hơn, ly hôn khiến anh vui như vậy sao?"
Anh đẩy cây gậy thịt của mình vào âʍ ɦộ đang co rút của cô, cô khẽ rêи ɾỉ: "Đừng... Anh từ từ thôi... Chúng ta có cả một đêm để làm..."
Trong con ngươi nhuộm nồng nặc mùi tìиɧ ɖu͙© của Chu Từ in rõ bóng dáng của cô, anh động thắt lưng, liên tục tạo sóng gió bên trong hoa huyệt của Hứa Văn, lực đạo lúc nặng lúc nhẹ: “Ly hôn không phải là điều anh vẫn luôn muốn sao? Em phải chúc mừng anh rồi! Chúc mừng anh khôi phục lại thân phận độc thân.”
Lực va chạm thô bạo mang theo cảm giác trừng phạt mạnh mẽ, Hứa Văn cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ chưa từng có, thở hổn hển rêи ɾỉ: "Ưʍ... Anh... Có phải anh không thể từ bỏ được em... Không thể từ bỏ tiểu huyệt của em... Không bỏ được cảm giác em kẹp anh thật chặt đúng không?”
Cô nói xong lại dùng lực thít chặt bụng mình vào, kẹp đến mức con ngươi nhuốm đầy du͙© vọиɠ của Chu Từ càng thêm thâm trầm.
Kɧoáı ©ảʍ tới nhanh hơn so với thường ngày, cũng mãnh liệt hơn mọi khi.
Cô sảng khoái liếʍ xương quai xanh của anh, dọc theo cần cổ hôn vào bên môi anh, cô nâng cao hông, đón nhận sự va chạm mạnh mẽ của anh, môi cô áp sát môi anh, giọng nói quyến rũ: “Những lúc anh buồn bực có thể nhớ đến thời điểm sεメy này của em, cũng có thể trực tiếp gọi điện cho em nếu có nhu cầu.”
Côn ŧᏂịŧ của Chu Từ bị cô gắt gao hút lấy, hô hấp cũng trở nên dồn dập, ngắm nhìn một góc hộp bị lộ ra, tức giận lan tràn đến não, xông thẳng ra bên ngoài, anh lật người cô lại, quỳ xuống sau lưng cô.
Tiếng vỗ mông thanh thúy vang lên trong không khí, giọng nói của anh tràn ngập du͙© vọиɠ: “Cho em chút kỉ niệm, cũng coi như đánh dấu cuộc hôn nhân của chúng ta.”