Trần Diệp Tinh cúi đầu do dự vài phút, cuối cùng vẫn đồng ý.
Đương nhiên cô sẽ không đem chuyện gì quá quan trọng nói cho Chu Minh Xuyên, có thể chọn ra nói đều là chuyện vặt vãnh không quan trọng.
Những điều nhỏ nhặt đều phức tạp và khó có thể nói rõ ràng trong một thời gian.
Chờ nàng nói xong đã là hơn hai giờ sau.
Cuối cùng, cô còn có ý chỉ đích: "Linh Nguyệt rất có tính khí, người trong nhà chúng tôi cho tới bây giờ cũng không ép buộc cô ấy làm bất cứ chuyện gì cô ấy không thích, đều là sủng ái cô ấy, cho nên cô ấy vẫn vui vẻ lớn lên.”
Anh trở lại với sự im lặng.
Trần Diệp Tinh nói ra lời giống như một bộ quyển trục chậm rãi mở ra, đem chuyện trước kia của Linh Nguyệt không vì hắn biết bày ra trước mặt hắn.
Anh thán phục vẻ đẹp kinh người của bức tranh này, lại ghen tuông người lớn lên cùng cô không phải là mình, càng có thể anh tựa hồ hủy diệt cuộc đời cô mà đau lòng.
Nguyên lai trước khi gặp được hắn, là dùng một phương thức như vậy sinh hoạt.
Nếu như không có hắn, nàng hiện tại hẳn là cũng không tệ.
Nhưng Chu Minh Xuyên rất nhanh liền đem ý niệm này đè xuống, kiêu ngạo của hắn không cho phép mình có cảm giác thất bại như vậy.
Tất cả bất hạnh của Linh Nguyệt đều xuất phát từ việc nàng không muốn tiếp nhận mình mà thôi.
Miễn là cô ấy có thể suy nghĩ, cô ấy sẽ là người hạnh phúc nhất trên thế giới.
Lúc này khi Linh Nguyệt tỉnh lại, Chu Minh Xuyên không ở bên cạnh cô.
Cô dùng một tay vịn đầu, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, xách chăn che đi thân thể trần trụi, chỉ có bờ vai hình dạng xinh đẹp lộ ra bên ngoài.
Không biết liên tục bao nhiêu ngày bị anh nhốt trong tầng hầm này chưa từng thấy mặt trời, làn da mẫn cảm của cô đã bắt đầu nổi lên sự tái nhợt suy yếu.
Nhiều ngày như vậy cô đều ở trên chiếc giường này trải qua, hoạt động suy đồi mà sa đọa, à, ngoài ra còn có thời gian bị anh đè lên bồn tắm cùng ghế.
Cô lấy ngón tay sửa sang lại mái tóc dài, thấy Chu Minh Xuyên để lại cho cô một chiếc váy ngủ ở góc giường, cô liền nhặt lên khoác lên người.
Khi Nguyệt đến gần cửa tầng hầm, bất ngờ phát hiện anh không đóng cửa lại.
Cô đẩy mạnh và đẩy cửa ra.
Linh Nguyệt không chút suy nghĩ liền đi chân trần đi ra ngoài.
Tầng hầm có quy mô không nhỏ, được Chu Minh Xuyên trang trí lộng lẫy.
Trang trí hoa lệ phối hợp với góc bí ẩn như vậy, sinh ra một loại bổ sung cho nhau... Cảm giác bí mật của người hâm mộ vàng say giấy.
Thật ra cô cũng không có chỗ nào để đi, căn biệt thự này ở nơi cô quen thuộc nhất vẫn là phòng ngủ tầng hai.
Linh Nguyệt nghĩ đến vụиɠ ŧяộʍ đi lấy thuốc tránh thai mà tỷ tỷ đưa cho —— sau khi nàng tỉnh táo tự nhiên nhớ tới chuyện Chu Minh Xuyên làm ô uế đuôi cô, thứ kia cũng bị cô giấu trong hộp trang sức của cô, không biết Chu Minh Xuyên có phát hiện ra hay không.
Trên đường đi rất thuận lợi, cô không gặp một người giúp việc.
Sau khi lấy viên thuốc ra, Nguyệt nhét nó vào túi nhỏ của váy ngủ, định lén lút trở về tầng hầm.
Lúc đi ngang qua thư phòng Chu Minh Xuyên, cô phát hiện cửa thư phòng mở ra một khe hở, bên trong truyền ra tiếng Chu Minh Xuyên nói chuyện qua điện thoại với người khác, thì ra hiện tại anh đang ở nhà.
Cô không có ý định nhìn trộm, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
"Hàn Thiên Hà. Ta tạm thời còn không muốn hắn trực tiếp chết, lưu hắn một cái mạng lâu một chút đi.”
Thanh âm truyền ra trong thư phòng lại làm cho Linh Nguyệt không khỏi dừng bước.
Hắn cười nhạo, "Các luật sư của hắn nghĩ biện pháp cứu hắn ra, vậy thì tùy bọn họ nghĩ đi, dù sao cũng có loại chuyện tội phạm tài chính này, cho dù hắn thật sự trong sạch, nhất thời cũng không sạch sẽ.”
“Ai bảo hắn dám nghĩ đến nữ nhân của ta."
Tay chân Linh Nguyệt lạnh như băng.
Chu Minh Xuyên ngồi trên ghế hơi nghiêng đầu, xuyên thấu qua sàn nhà có chút phản quang nhìn thấy nữ nhân đứng bên ngoài.
À, cô nhóc chạy ra ngoài.
Anh có chút hứng thú từng bước đi tới, muốn bắt cô ngay tại trận.
Linh Nguyệt nghe được tiếng bước chân của hắn, biết hắn có thể phát hiện ra mình, lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán, hoảng hốt không chọn đường chạy ra ngoài.
Trong lúc hoảng loạn, cô quên đường trở về tầng hầm, lại chạy thẳng đến vườn hoa ngoài trời.
Bởi vì không có mặc nội y, hơn nữa quần áo ngủ nhẹ nhàng, hai khối thịt mềm trước ngực giống như thỏ trắng theo động tác của nàng nhảy lên, nhũ tiêm trực tiếp chiếu lên chất liệu.
Sợi tóc dài không được xử lý tốt, hơi cong cong như rong biển khoác lên lưng.
May mà hôm nay Chu Minh Xuyên cho tất cả người giúp việc trong biệt thự nghỉ một ngày, bộ dáng này của cô mới không bị người khác nhìn thấy.
Chu Minh Xuyên thờ ơ cúp điện thoại, không chút hoang mang đi ra ngoài.
Chạy đi, trên địa bàn của hắn, nàng còn có thể chạy đi đâu đây?
Mặc dù là vào mùa đông, nhưng hôm nay ánh mặt trời bên ngoài rất tốt, xúc cảm ấm áp rơi trên khuôn mặt của người dân quen thuộc và xa lạ, làm cho cô ấy có một số muốn khóc.
Linh Nguyệt chui vào trong phòng kính nhà kính của một vũng hoa hồng.
Khi cô muốn quay đầu lại, Chu Minh Xuyên đã đuổi theo, trở tay đóng cửa phòng thủy tinh lại.
Bởi vì Linh Nguyệt thích, vì để cho nàng quanh năm bốn mùa đều có thể ở trong nhà mình thưởng thức hoa hồng tươi nhất, Chu Minh Xuyên tìm người thiết kế cho nàng xây dựng phòng hoa này.
Cô không ngừng lui về phía sau, cho đến khi lui đến chỗ sâu nhất không thể lui, Chu Minh Xuyên từng bước tới gần, ôn thanh hỏi:
"Linh Nguyệt, em đã làm chuyện gì, vì sao phải chạy?"
Hắn càng ôn hòa không quan trọng như vậy, lại càng làm cho Linh Nguyệt bất an.
"Ngươi muốn gϊếŧ Thiên Hà."
Trong mắt nàng lóe lên thủy quang, chất vấn.
Chu Minh Xuyên nhíu mày, hắn không nghĩ tới đây sẽ là câu đầu tiên linh nguyệt nói với hắn.
Nhưng anh cũng không phủ nhận: "Vì vậy, em muốn làm gì?" ”