Chuế Tế Binh Vương

Chương 44: Ngài chính là gia gia ruột của tôi

Trời ơi! Đây còn là con người sao?

Đây ước chừng phải mấy chục người đấy, hơn nữa còn cầm vũ khí trong tay.

Cứ thế là gục xuống rồi?

Còn dám biếи ŧɦái hơn a! Hồ Bưu trợn tròn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mặt, thân thể không ngừng run rẩy.

Mà đúng lúc này.

Diệp Thu tiện tay nhặt một con dao lên, trực tiếp xoay người đi tới chỗ Hồ Bưu.

Thấy vậy.

Sắc mặt Hồ Bưu đại biến, sợ đến mức sắp tè ra quần rồi.

Gã ta vừa nghĩ muốn nhích người chạy trốn, Diệp Thu đã đi đến bên cạnh gã rồi, con dao hướng lên trên cổ một cái, cười lạnh nói: "Hồ tổng, anh định để tôi thả cho anh ít máu, hay là định trả tiền?"

"Trả tiền, tôi trả tiền!"

Hồ Bưu sợ tới mức mặt tái mét, vội vàng nói.

Nói thật, gã đã trà trộn vào hai giới hắc bạch lâu như vậy rồi, có hoàn cảnh nào, loại người nào mà chưa thấy chứ?

Nhưng duy nhất chưa từng thấy là người tàn nhẫn hung bạo như Diệp Thu.

Cái quỷ gì a, một người đánh mấy chục người.

Người như này, gã ta không trêu chọc được, cũng tuyệt đối không dám trêu chọc.

Chính là cái gọi là hảo hán không ăn cái thiệt trước mắt.

Vì để không rơi vào kết cục quá bi thảm.

Hồ Bưu chỉ có thể quyết định tạm thời nhận lỗi.

"Tiên...Tiên sinh, ngài muốn chi phiếu hay tiền mặt?"

Hồ Bưu hít một hơi thật sâu, nhìn Diệp Thu, cẩn thận hỏi.

"Chi phiếu đi, tôi lười cầm!"

Diệp Thu nghĩ một lát, thản nhiên nói.

"Vâng, xin ngài chờ một lát!"

Hồ Bưu nhanh chóng chạy đến trước bàn làm việc của mình, cầm tập chi phiếu, viết ra một tờ chi phiếu một trăm vạn.

Sau đó gã ta nghĩ một chút, lại viết một tờ chi phiếu mười vạn, cùng đưa cho Diệp Thu, vẻ mặt nịnh bợ nói: "Tiên sinh, đây là một trăm vạn tôi nợ quý công ty. Đây là mười vạn, coi như là tôi biếu ngài làm phí vất vả, còn khiến ngài đích thân chạy đi một chuyến tới lấy tiền, thật sự là đã quá làm phiền ngài rồi!"

Nhìn Hồ Bưu tưởng như hai người khác nhau, cùng với tấm chi phiếu mà Hồ Bưu đưa tới.

Diệp Thu lắc đầu cười, trêu tức nói: "Hồ tổng đúng là làm tôi lau mắt mà nhìn, thế nào mà đột nhiên thoáng cái đã trở nên hiểu chuyện như vậy rồi hả?"

"Con người mà, đều cần phải lớn. Lúc trước nhỏ không hiểu chuyện, tiểu (nhân) ở đây xin lỗi tiên sinh!"

Hồ Bưu mỉm cười nói, sau đó nhanh chóng khom người cúi đầu thật sâu với Diệp Thu.

"Ha ha!"

Diệp Thu cười nhạt cầm tờ chi phiếu, sau đó rút một gói thuốc lá từ trong túi ra, lấy một điếu để bên miệng.

Thấy vậy.

Hồ Bưu nhanh chóng lấy ra cái bật lửa, cung kính châm lửa cho Diệp Thu.

Diệp Thu hút một hơi, híp híp hai mắt, sau đó nhìn Hồ Bưu, cười lạnh hỏi: "Phải rồi, lúc trước khi tôi đến đây, hình như có nghe được ông nói rằng tôi là cháu ông. Chuyện này phải giải quyết thế nào?"

Hồ Bưu sợ tới mức sắc mặt lập tức trắng bệch, bùm bụp một tiếng liền quỳ xuống trước mặt Diệp Thu, sau khi dập đầu ba cái thật mạnh, vội vàng cầu xin tha thứ nói: "Tiên sinh, tôi xin lỗi, đều tại cái miệng tiện của tôi, tôi mới là cháu, ngài là gia, ngài chính là gia gia ruột của tôi!"

Nói xong, Hồ Bưu lại hung hăng tát vào miệng mình hai cái.

"Thôi được rồi, nhưng tôi không có đứa cháu hèn nhát như anh!"

Diệp Thu liếc mắt xem thường nhìn Hồ Bưu một cái, sau đó cầm lấy chi phiếu, đang định quay người rời đi.

Hồ Bưu thấy vậy, nhanh chóng đi lên cung kính tiễn anh.

Dọc theo đường đi, Hồ Bưu một câu gia gia, một câu ngài chậm thôi.

Điều này làm cho những cô gái ở quầy lễ tân nhìn thấy mà ngây người.

Mà giờ phút này, dáng vẻ của Hồ Bưu còn giống với một người cháu thật.

Điều này còn làm cho Diệp Thu hơi không quen.

Mãi cho đến khi đi tới cửa chính của công ty.

Lúc này Hồ Bưu mới ngừng lại, nhìn Diệp Thu, gương mặt nịnh nọt nói: "Gia gia, ngài đi đường thong thả, cháu tiễn người đến đây thôi!"

"Ừ!"

Diệp Thu gật đầu, sau đó nhìn Hồ Bưu, dặn dò nói: "Hôm nay chuyện xảy ra trong phòng làm việc của anh, tôi không muốn để cho quá nhiều người biết, bao gồm cả người của công ty. Nếu mà để lộ tin tức ra, chắc là anh biết hậu quả!"

"Gia gia ngài yên tâm đi, chuyện hôm nay tôi và kể cả đàn em của tôi, tuyệt đối sẽ không để lộ nửa chữ ra bên ngoài!"

Hồ Bưu vội vàng vỗ ngực bảo đảm.

Thực ra cho dù Diệp Thu không nhắc, gã ta cũng không muốn truyền tin ra.

Dù sao thì cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì, tất cả người trong công ty gã ta bị một mình Diệp Thu đánh.

Tin này mà truyền ra ngoài, thì đúng là làm người ta cười cho.

......Xử lý hoàn tất hết thảy.

Diệp Thu ăn tạm gì đó ở bên ngoài, về nhà thay một bộ quần áo khác, sau đó gọi xe đi về công ty.

Thế nhưng, vừa đến cửa của toàn nhà Lâm thị.

Diệp Thu đã nhìn thấy bóng hình của Hà Tình Tình từ xa.

Giờ phút này Hà Tình Tình đang ôm một hộp giấy, vừa khóc vừa đi ra ngoài.

Diệp Thu nhanh chóng đi lên, quan tâm hỏi: "Cô sao vậy?"

Hà Tình Tình ngẩng đầu nhìn Diệp Thu, nhất thời khóc càng hăng, cô vừa khóc vừa nói: "Tôi....Tôi bị đuổi việc rồi!"

"Hả?

Tại sao?"

Diệp Thu ngẩn người, nghi hoặc nói.

"Sau khi tôi trở về công ty, quản lý Lý biết tôi không đòi được tiền về, anh ta liền lấy lý do đấy đuổi việc tôi!"

Hà Tình Tình khóc nức nở nói.

"Ừ, tôi còn tưởng là nguyên nhân gì cơ, đi, tôi dẫn cô đi tìm quản lý Lý, để anh ta thu lại quyết định đuổi việc, đồng thời chuyển cô lên làm chính thức."

Diệp Thu nói xong, liền định dẫn Hà Tình Tình quay lại công ty.

"Không được đâu, trừ phi có thể đòi được tiền nợ của công ty Khải Long về, nhưng đó là nhiệm vụ không thể hoàn thành được, tôi vẫn đi thì hơn!"

Hà Tình Tình lắc đầu, vẻ mặt tuyệt vọng nói.

"Không thử một chút thì sao biết được?

Đi với tôi nào!"

Diệp Thu nhếch miệng cười, sau đó kéo Hà Tình Tình đi vào tòa nhà Lâm thị...Bộ phận kinh doanh.

Lúc này tất cả mọi người đều có mặt.

Còn quản lý kinh doanh Lý Soái đang đứng trước mặt mọi người, lấy trường hợp Hà Tình Tình bị đuổi việc làm tài liệu giảng dạy phản diện, tiến hành phê bình.

"Ba tháng Hà Tình Tình ở bộ phận kinh doanh chúng ta, không có bất kỳ thành tích xuất sắc nào, tôi giao nhiệm vụ cho cô ta thì không hoàn thành. Cho nên tôi đã tiến hành đuổi việc cô ta, tôi hy vọng mọi người có thể lấy đó làm gương, được rồi, mọi người bắt đầu công việc đi!"

Lý Suất nghiêm túc nói, sau đó đang chuẩn bị xoay người đi về phòng làm việc của mình.

Thì đúng lúc này.

Diệp Thu dẫn Hà Tình Tình đi vào bộ phận kinh doanh.

Thấy vậy, mọi người nhất thời sửng sốt, ngay sau đó đều làm tốt công tác chuẩn bị xem kịch vui.

Nhìn thấy hai người đi tới.

Sắc mặt Lý Soái trầm xuống.

Anh ta hung hăng trừng mắt nhìn Hà Tình Tình, lạnh giọng hỏi: "Hà Tình Tình, cô đã bị đuổi việc rồi, còn quay lại làm gì?"

"Quản lý Lý, cô không thể đuổi việc Hà Tình Tình!"

Diệp Thu nhìn Lý Soái, thản nhiên nói.

"Ồ?"

Lý Soái liếc mắc nhìn Diệp Thu, cười lạnh nói: "Diệp Thu, tiền nợ của công ty Khải Long không đòi về được, tôi còn chưa tìm cậu tính sổ thế mà giờ cậu còn lo cả việc của người khác à?

Cậu cứ lo tốt chuyện của mình trước đi, Hà Tình Tình tôi đã đuổi rồi. Nếu như cậu còn nói thêm một câu vô nghĩa nữa thì ngay cả cậu tôi cũng đuổi luôn!"

Nghe thấy vậy.

Khuôn mặt nhỏ của Hà Tình Tình biến đổi, vội vàng kéo tay áo Diệp Thu ý bảo Diệp Thu đừng nói nữa.

Cô lo mình sẽ liên lụy Diệp Thu.

Thế nhưng, Diệp Thu đã tính hết ở trong lòng rồi, anh tiếp tục nhìn Lý Soái, hỏi: "Quản lý Lý, nếu tôi nhớ không nhầm thì trước khi hai chúng tôi xuất phát, anh đã từng hứa hẹn rằng, nếu chúng tôi có thể đòi được tiền nợ của công ty Khải Long về, anh sẽ chuyển Hà Tình Tình lên làm chính thức, tôi nói có đúng không?"