Sau Khi Nói Xấu Sau Lưng Tổng Tài

Chương 21

Tô Lâm Á sửng sốt.

Diệp Thu Đồng nhịn cười, ai bảo cô nhận người khác là chị.

Tô Lâm Á nhanh chóng phản ứng lại, miễn cưỡng cười, nói: “Trong giới của chúng tôi đều xưng hô trưởng bối là chị.” Cô ta tỏ vẻ nhu nhược nhìn Tần Dịch, đôi mắt ngập nước e lệ, ngượng ngùng: “Tôi cũng không phải cố ý tự tăng thêm bối phận, chiếm tiện nghi của anh.”

Tần Dịch nói: “Không cần tự tiện nhận thân thích.” Tiếp theo, hắn quay đầu nói với Diệp Thu Đồng: “Ngồi đi.”

Lần này, đến phiên Diệp Thu Đồng sửng sốt, như vậy không tốt lắm đâu.

Dù sao cậu chỉ là cấp dưới, định hóng chuyện xong liền chuẩn bị rời đi, không ngờ Tần Dịch lại bảo cậu ngồi xuống.

Tô Lâm Á hiển nhiên cũng không muốn bị người khác quấy rầy, cũng chẳng thèm nhìn Diệp Thu Đồng, toàn bộ quá trình đều chỉ nhìn Tần Dịch, dịu dàng nói: “Chúng ta có thể hiểu biết nhau nhiều hơn.”

Tần Dịch nói: “Tôi đã rất hiểu biết cô rồi.”

Tô Lâm Á vừa lộ ra vẻ mặt vui sướиɠ, lại nghe thấy Tần Dịch nói: “Chỉ bằng cô quẹt sạch doanh thu trong một ngày của một bộ môn chúng tôi, tôi đã rất hiểu biết về cô rồi.”

Tô Lâm Á thay đổi sắc mặt, nói: “Tần tổng không phải là người keo kiệt đến vậy chứ.”

Tần Dịch không trả lời cô ta, mà tiếp tục nói với Diệp Thu Đồng: “Bảo cậu ngồi xuống.”

Diệp Thu Đồng chỉ có thể dọn ghế ra, Tần Dịch hỏi cậu: “Cậu làm gì?”

Diệp Thu Đồng vốn dĩ muốn ngồi phía sau Tần Dịch, nhưng Tần Dịch lại bảo cậu ngồi chung bàn.

Diệp Thu Đồng căng da đầu, vờ như không phát hiện Tô Lâm Á đang trộm trừng cậu.

Tần Dịch thấy Diệp Thu Đồng ngồi xong, lúc này mới nói với Tô Lâm Á: “Nghe nói cô là nghệ sĩ.”

Tô Lâm Á mỉm cười, gật gật đầu: “Đúng vậy, mẹ của anh là tiền bối của tôi, chị ấy là một nghệ sĩ mà tôi rất tôn kính.”

Từ đầu đến cuối, Tần Dịch không hề đưa mắt nhìn cô ta: “Nghệ sĩ thế hệ trước không dạy cho cô biết cái gì là đức nghệ song toàn sao?”

Nụ cười trên mặt Tô Lâm Á trở nên cứng đờ.

“Hoặc là nói, cô không học giỏi.” Tần Dịch nói: “Phỏng chừng môn đạo đức hồi tiểu học cũng không nghiêm túc lắng nghe.”

Tô Lâm Á rốt cuộc cười không nổi: “Không đến mức đó đi, còn không phải là quẹt thẻ của anh thôi sao, mất phong độ đến vậy à?”

Tần Dịch không muốn nói đến chuyện tiền bạc, mà là nói: “Nghe nói cô muốn dùng bữa với tôi.”

Tô Lâm Á không hiểu, không phải bọn họ đã ở nhà hàng rồi sao, cô ta lộ ra vẻ mặt uỷ khuất, vừa đáng yêu vừa đáng thương, nói: “Vốn dĩ rất chờ mong, hiện tại lại có chút thất vọng rồi.”

Tần Dịch gật gật đầu, nói: “Vậy cảm giác thất vọng của cô chắc chắn không nhiều bằng tôi, chỉ ngồi đối diện cô thôi, tôi đã hết muốn ăn rồi.”

Tô Lâm Á nào có bị người khác nói thế bao giờ, bật người đứng dậy, mặt mày tái mét, chỉ vào Tần Dịch: “Anh dựa vào cái gì mắng tôi, anh có còn là đàn ông không thế?”

Đôi mắt Tần Dịch như hàn băng: “Tôi chỉ tôn trọng, tôn trọng người* của người khác.” *hình như ý ảnh là cách làm người ấy.

Tô Lâm Á bị hắn vòng đến choáng váng: “Tôn trọng hay không tôn trọng cái gì, tôi lại chẳng đắc tội gì anh.”

Tần Dịch nâng cằm lên, ý bảo Diệp Thu Đồng, nói: “Cô đắc tội cậu ấy.”

Tô Lâm Á trừng to hai mắt.

Gia thế của cô ta không tệ, lúc ra mắt giới giải trí còn mang vốn vào đoàn để đóng phim thần tượng, lúc nào cũng được người khác nịnh bợ, chưa có ai dám nói chuyện với cô ta như vậy cả.

Tô Lâm Á tức giận đến run cả tay, chỉ vào Diệp Thu Đồng: “Không phải chỉ một cái thư ký thôi sao?”

Cô ta không rõ, tại sao Tần Dịch lại muốn ra mặt cho một người thư ký.

Tần Dịch trầm mặt, nghiêm khắc nói: “Ngay cả hai chữ tôn trọng cô cũng không biết viết, chỗ nào so được với cậu ấy.”

Tô Lâm Á môi run run, cả người cũng phát run, lớp phấn trên gương mặt cũng muốn run xuống dưới, cô ta dậm chân, xách túi trên ghế lên liền xoay người rời đi, lúc đi tới cửa thì chợt dừng chân, lặng lẽ quay đầu lại, phát hiện Tần Dịch chẳng hề có ý níu kéo, tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, hừ một tiếng, đóng sập cửa bỏ đi.

Diệp Thu Đồng lúc này mới dám mở miệng: “Muốn đuổi theo không……”

Tần Dịch nhìn cậu: “Đuổi cái gì mà đuổi, vất vả lắm mới tiễn đi.”

Không phải Diệp Thu Đồng để ý đến cảm nhận của Tô Lâm Á, mà là sợ người ta bỏ chạy, chậm trễ chuyện dự tiệc, nói: “Nhưng yến hội ngày mai làm sao bây giờ ạ.” Không có bạn nữ rồi.

Tần Dịch nói: “Ngày mai cô ta sẽ xuất hiện.”

Diệp Thu Đồng: “……” Da mặt dày đến vậy à?

Tần Dịch tức giận nói: “Cô ta chính là vì chuyện này mới tới, sao có thể dễ dàng từ bỏ.”

“Ồ.” Diệp Thu Đồng gật gật đầu, trong lòng lại cảm thấy không thoải mái: “Vậy ngày mai tôi phải tiếp tục phục vụ Tô tiểu thư.”

Tần Dịch gõ trán cậu: “Cậu ngốc à, còn vội vàng bò lên trên.”

Diệp Thu Đồng phát hiện, chỉ có lúc đánh cậu thì tổng tài mới không mắc thói ở sạch, gõ đầu cậu rất nhiều lần rồi.

Lúc nói bậy sau lưng là một lần, sau khi uống say lại một lần, bây giờ là lần thứ ba.

Mỗi lần Tần Dịch ra tay, động tác rất nhẹ, Diệp Thu Đồng không cảm thấy bị xúc phạm, ngược lại có cảm giác như bị người lớn răn dạy……

Tần Dịch thấy cậu ủ rũ cụp đuôi, giọng điệu hòa hoãn hơn nhiều: “Tôi cũng không biết Giang Đan Quỳnh nữ sĩ sẽ đưa người như vậy lại đây.”

Giang Đan Quỳnh nữ sĩ chính là mẹ của tổng tài, là một vị diễn viên rất nổi tiếng, Diệp Thu Đồng chính là xem phim của bà ấy từ hồi còn nhỏ……

Lần đầu tiên cậu biết chuyện này còn bần thần hồi lâu, cũng cảm thấy rất sùng bái tổng tài, đương nhiên loại sùng bái này theo thời gian làm việc mà biến thành cảm xúc khác.

Dù sao mẹ của tổng tài cũng không phải người thường.

“Tôi cho rằng tùy tiện cho có là được, không nghĩ tới cô ta lại quá đáng như vậy.” Tần Dịch hãy còn tức giận: “Tôi sẽ gửi biên lai của hôm nay cho Giang nữ sĩ, để bà ấy nhìn xem người bà ấy đưa tới có nhân phẩm thế nào.”

Diệp Thu Đồng chớp chớp mắt, thoáng hiểu được chuyện lần này là thế nào.

Nói là chọn bạn nữ, nhưng thật ra là Giang nữ sĩ giới thiệu đối tượng cho Tần tổng, Tần tổng ngại phiền, liền tống cổ cậu tới ứng phó, lại không ngờ Tô Lâm Á công phu sư tử ngoạm, nhân phẩm lại không tốt, làm chuyện này cũng trở nên khó coi.

Ánh mắt Diệp Thu Đồng nhìn Tần Dịch lập tức liền thay đổi.

Hoá ra, đường đường là đại tổng tài cũng sẽ bị giục kết hôn, hơn nữa còn thoái thác không xong, so với nam thanh niên lớn tuổi độc thân bình thường cũng chẳng mấy khác biệt.

“Ánh mắt cậu làm sao vậy, kỳ quái.” Tần Dịch cau mày, gọi nhân viên phục vụ tới, chuẩn bị mangthức ăn lên.

Diệp Thu Đồng còn tưởng bữa cơm này không ăn được, nghi hoặc hỏi: “Còn có người muốn tới sao ạ?”

Tần Dịch nói: “Không có ai.”

Vậy tại sao lại chọn hai phần thức ăn?

Tần Dịch thấy Diệp Thu Đồng không phản ứng lại, nói: “Động đũa đi, khao cậu đấy.”

Diệp Thu Đồng kinh ngạc, trợn to hai mắt.

Tổng tài đây là đang mời cậu cùng nhau dùng bữa sao?

Diệp Thu Đồng hãy còn ngơ ngác, Tần Dịch nheo hai mắt lại, nguy hiểm hỏi: “Thế nào, không muốn ăn?”

“Đương nhiên ăn ạ.” Diệp Thu Đồng nhanh chóng cầm lấy đôi đũa.

Giỡn sao, nhà hàng này tính mỗi người bốn con số, không ăn mới ngốc ấy.

Cậu hướng về phía Tần Dịch nở nụ cười rạng rỡ, nói: “Cảm ơn Tần tổng, Tần tổng hào phóng nhất.”

Tần Dịch nhìn đôi mắt cong cong như trăng rằm của cậu, xuỳ một tiếng: “Nịnh nọt.”

Nhà hàng này tuy nấu thức ăn kiểu Trung Quốc, nhưng lại sử dụng thực đơn phần ăn riêng biệt, hoàn mỹ phù hợp với thói ở sạch của Tần Dịch.

Trong phòng được trang trí cổ kính, trên tường treo tranh thuỷ mặc, mông lung tựa sương mù, trong không khí còn thoang thoảng hương trúc, nhàn nhạt lại lôi cuốn, mang một phong cách riêng.

Nhân viên phục vụ vừa đặt đồ ăn lên bàn, vừa giới thiệu nguồn gốc nguyên liệu nấu ăn cùng phương pháp chế biến độc đáo. Trên bàn cơm, hai người yên lặng lắng nghe, sau đó đồng thời cầm đũa, hưởng thụ mỹ thực.

Lễ nghi dùng cơm của Tần Dịch tất nhiên không cần phải nói, ưu nhã lại khéo léo, Diệp Thu Đồng đồng dạng cũng tự nhiên hào phóng, thái độ thản nhiên.

Tần Dịch liếc sang thư ký của mình một cái, hỏi: “Hương vị thế nào?”

Diệp Thu Đồng gắp đậu bắp chiên cho vào miệng, vỏ ngoài xốp giòn, bên trong nhồi nhân tôm thịt, lúc cắn vỡ liền có nước sốt chảy ra, chờ nuốt xuống rồi, cậu mới nói: “Ăn ngon.”

Tần Dịch khẽ nâng khóe môi, tiếp tục hỏi: “Còn tủi thân sao?”

Lúc ở trong điện thoại, hắn có nghe thấy Tô Lâm Á la hét ầm ĩ, liền biết cậu thư ký của hắn chắc chắc sẽ thấy tủi thân.

Tuy ở mặt ngoài, cậu thư ký ngụy trang rất khá, nhưng Tần Dịch rất khẳng định, trong lòng Diệp Thu Đồng đang có suy nghĩ khác.

Diệp Thu Đồng cũng hiểu ra, chuyện của Tô Lâm Á hôm nay chỉ do tai bay vạ gió, tổng tài mời cậu ăn cơm là đang an ủi cậu.

Hai mắt cậu xoay chuyển, giảo hoạt mà chớp chớp mắt, cười nói: “Tần tổng, ngài đã đồng ý tăng lương cho tôi rồi, cũng không thể chỉ dùng bữa cơm này để nuốt lời đấy.”

Diệp Thu Đồng không biết lúc cậu thật sự vui vẻ mỉm cười trông linh động cỡ nào, so với ban nãy hoàn toàn là cách biệt một trời, tựa như sao trăng ảm đạm lại trở nên lấp lánh, lại giống như cây cối sau mùa đông bắt đầu đâm chồi nảy lộc khi xuân đến vậy.

Cậu thư ký trông như vậy thì đẹp hơn nhiều.

Quả nhiên, thân là cấp trên, không thể để người một nhà bị bắt nạt được.

Tần Dịch hừ một tiếng, nói: “Vậy cậu còn dám nói bậy về tôi sao?”

Diệp Thu Đồng nói: “Tôi đã bảo đảm nhiều lần rồi, tuyệt đối sẽ không nói bậy về ngài nữa.”

Cậu mỉm cười nhìn Tần Dịch, thầm nghĩ, muốn nói cũng nói ở trong lòng thôi.

Lúc trở lại khách sạn, Diệp Thu Đồng cảm thấy rất thỏa mãn.

Nhà hàng ăn ngon như vậy không phải lúc nào cũng đến được, bởi vì tổng tài chột dạ, cho nên thái độ đối với cậu cũng không tệ, chỉ là đứng cả một ngày nên chân cẳng rất đau.

Cậu nằm ở trên giường nhớ lại chuyện hôm nay, nghĩ nghĩ, cầm lấy điện thoại, nhắn một tin cho Ngô Nhược Dao.

“Hôm nay tớ đυ.ng phải hai người kia.”

Hôm nay trải qua rất phong phú, đống năng lượng tiêu cực từ chỗ Tô Lâm Á đã bị Tần Dịch hóa giải, bây giờ yên tĩnh lại, chỉ còn lại chuyện ngẫu nhiên gặp được đôi cẩu nam nam kia thôi, cứ làm Diệp Thu Đồng bứt rứt trong lòng.

Rốt cuộc, cậu thừa nhận chính mình đúng là có để ý.

Nếu không thèm để ý, cũng sẽ không ngầm đồng ý Ngô Nhược Dao mật báo.

Ngày nào cậu cũng chờ mong có thể nhìn thấy cặp tra nam kia gặp báo ứng.

Ngô Nhược Dao gần như là trả lời lại ngay: “Cậu có xông lên xé xác bọn họ không!”

Diệp Thu Đồng: “…… Không có.”

Ngô Nhược Dao: “Thôi vậy.”

Ngô Nhược Dao vẫn luôn âm thầm mật báo cho Diệp Thu Đồng về hành trình của Nhan Phái, hôm nay Diệp Thu Đồng chủ động tìm tới cô, đây là muốn tỏ rõ ý định đúng không?

Căn cứ vào những gì cô quan sát, giữa ba người họ nhất định là có chuyện gì, Diệp Thu Đồng không hy vọng hai người kia ở bên nhau.

Cô châm chước một chút, liền quyết định chọn đứng bên phía bạn học cũ, dứt khoát không che giấu, nói: “Nhan Phái người này thích ăn xài phung phí lại tùy hứng, thích người khác tâng bốc mình, nhưng ở trước mặt vị giáo sư Tạ kia lại đặc biệt ngoan ngoãn phục tùng.”

“Cũng không biết là đang chơi trò gì.” Ngô Nhược Dao gửi tin nhắn an ủi Diệp Thu Đồng: “Bọn họ cuối cùng cũng chia tay thôi.”

Chỉ là chia tay thôi vẫn chưa đủ, Diệp Thu Đồng lại biết không có ai có thể trừng phạt bọn họ.

Cậu nói với Ngô Nhược Dao: “Trong khoảng thời gian này cảm ơn nhé.”

Ngô Nhược Dao: “Này có gì mà cảm ơn, tớ kɧoáı ©ảʍ giác nằm vùng lắm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ ghê.”

Diệp Thu Đồng: “……”

Ngô Nhược Dao: “Đúng rồi, hình như Nhan Phái muốn tham gia tiệc sinh nhật của một vị tai to mặt lớn nào đó, có vẻ long trọng lắm, hình như còn muốn ở lại N thành thêm mấy ngày, còn cậu, chừng nào thì cậu về?”

Diệp Thu Đồng sửng sốt.

Nhan Phái lại được mời đến tham gia yến hội của Chu tiên sinh.

Mà cậu thì chẳng có tư cách bước vào sân.

***