Bởi vì quá nhiều người đi chợ, một chiếc máy kéo duy nhất trong thôn hiển nhiên không thể đáp ứng đủ nhu cầu của nhóm xã viên, những chiếc xe bò, xe ngựa, xe lừa của các đội sản xuất đi trên đường gần như quá tải.
Cố Yêu Yêu xem đến líu lưỡi, thấy mấy con bò ngựa thở hổn hển phát ra tiếng phì phì từ lỗ mũi, khiến cô trực tiếp hiểu rõ ý của câu “Kiếp sau tôi sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp mấy người”, quá thảm!
Lúc này, người ngồi trên máy kéo trông rất kiêu ngạo, Cố Hồng Tuyết và cha cô ta đang ngồi trên ghế lái, khi đi ngang qua Cố Yêu Yêu còn cố ý ngẩng cao cằm.
“Vĩnh Thuận, anh cả sẽ thiên vị em vì lý do cá nhân đâu.” Cố Vĩnh Vượng lớn giọng nói với cậu em trai đang đi bộ trên đường của mình.
Những lời này ngay lập tức nhận được sự khen ngợi của thôn dân trong xe. Cố Hồng Tuyết càng thêm kiêu ngạo, cha cô ta là tuyệt nhất, vừa chính nghĩa vừa có khả năng.
Không đợi Cố Vĩnh Thuận mở miệng, máy kéo đã gào thét cuốn theo một đám bụi dày đặc, lao về phía trước.
Cố Yêu Yêu thấy người cha ngu hiếu lộ ra vẻ mặt cô đơn, cũng hiểu trong lòng, vốn định nói đùa chọc mọi người cười để bầu không khí sinh động, lại bị nương đanh đá cắt ngang: “Mẹ nó!”
Trần Nguyệt Anh nhổ nước bọt với vẻ không mấy vui vẻ, nói: “Năm đó, khi tổ chức tuyển chọn người vào trường đào tạo máy kéo để học lái máy kéo, do cha con làm việc tích cực nên đã được trong đội đánh giá là "người sản xuất tiên tiến", cha con chính là người duy nhất được chọn!"
Nói đến nơi này, mặt dì đầy chán ghét nói: “Nhưng bà nội con lại nói bác cả con rất đáng thương không có kỹ thuật gì để kiếm thêm tiền trang trải cuộc sống, khóc lóc cầu xin, một hai muốn cha con phải nhường cơ hội học tập này cho tên khốn Cố Vĩnh Vượng kia!”
“A Anh……”
Cố Vĩnh Thuận bất đắc dĩ nhìn dì, thấy vợ đau lòng cho mình, trên mặt đã không còn sót lại một tia cô đơn nào, tự cho là không ai nhìn thấy mình nắm tay dì.
“Em biết, là mẹ ghi hận anh cãi lời của bà rồi cưới em, mới cố ý chèn ép anh.” Trần Nguyệt Anh hất tay chồng ra, đôi mắt hơi đỏ, mỗi khi nhớ tới chuyện này dì lại cảm thấy rất khó chịu.
“Ngại quá nha, nắm tay nhau kìa!” Thằng nhóc nghịch ngợm không biết nhảy từ đâu ra, lớn giọng hét.
Cố Yêu Yêu không nhịn được nữa, đánh mạnh vào mông cậu, đe dọa: “Còn la hét nữa, cái tát này sẽ giáng xuống mặt em!”
Trong lòng Cố Hồng Chí thầm kêu ma quỷ, ngoài miệng lại héo: “Hừ, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt.”
Thấy cậu như vậy, hai vợ chồng nhìn nhau mỉm cười, trong không khí bỗng tỏa ra hơi thở ngọt ngào, cảm giác khó chịu do Cố Vĩnh Vượng mang lại cũng biến mất.
Cố Yêu Yêu: Cẩu lương lạnh lùng đập vào mặt...
May mắn thay, công xã cách thôn Bạch Vụ không xa, chỉ mất hơn nửa tiếng đi bộ, người một nhà đang trò chuyện cười nói vui vẻ thì đã đến nơi.
Lúc này, chợ đã sớm đông nghịt người, người tới sớm chiếm được vị trí tốt, người nhà họ Cố đành phải kê sạp hàng ở bên cạnh. Chỉ là mọi người vẫn đang đến từ bốn phương tám hướng, vị trí này cũng không phải đặc biệt ở bên ngoài.
“Các con đi chơi đi.”
Cố Vĩnh Thuận vừa dứt lời, Cố Hồng Chí đã hòa vào đám đông như một cơn gió thoáng cái liền biến mất. Cố Hồng Tú xua xua tay tỏ vẻ không đi, sau đó lấy ra khoảng hai mươi cây chổi do cô ấy làm từ phía sau giỏ tre, trải một tấm thảm rơm trên mặt đất rồi cứ thế bắt đầu bán.
Thấy người cha ngu hiếu vẫn không yên tâm, giống như muốn cùng cô đi dạo, Cố Yêu Yêu vội vàng chỉ chỉ Vương Tiểu Phương cách đó không xa, nhanh chóng bỏ lại một câu: “Con đi dạo cùng với em họ, con sẽ về ngay thôi!”
Nói xong, cô như một chú cá nhanh nhẹn, từ từ xuyên qua đám đông, đi về phía bưu điện mà cô đã hỏi thăm từ ngày hôm qua.