"Anh à.. Hôm nay là sinh nhật em anh về được không?"
"Hôm nay tôi bận."
"Tútttt......"
"Không sao... Anh ấy bận mà."
-------
"Hôm nay là kỉ niệm ngày cưới, anh có về không?"
"Tôi bận."
"Tútttt......"
"Không sao.. Anh ấy bận mà." Một mình cô tự làm, tự ăn, tự chúc mừng, tự an ủi bản thân mình "Không sao"
---------
"Sinh nhật anh, anh có...." Cô chưa nói hết câu thì anh đã cắt ngang:
"Hôm nay tôi không về đâu."
"Tútttt....."
"Không sao.. Hôm nay là sinh nhật anh ấy mà.. Chỉ cần anh ấy vui là đủ." Nhìn vào vết bỏng ở tay do sơ xuất trong lúc chuẩn bị sinh nhật cho anh cô lại tự an ủi bản thân "Không sao"
--------
"Chát"
"Đừng lại gần tôi" Hắn tát cô, rồi đẩy cô ra, bước đi về phòng mình.
"E.. Em xin lỗi." Cô run rẩy lùi lại, ôm lấy má mình.
"Không sao.. Chỉ là tâm trạng anh ấy không tốt thôi"
--------
"Anh à.. Anh sao vậy?"
"Bảo An anh yêu em."
"Nhưng em...."
Đêm đó anh hoan ái cùng cô nhưng luôn miệng gọi tên người con gái khác.
Sáng hôm sau, anh liếc nhìn cô đầy khinh bỉ lên tiếng:
"Cô đã nghĩ bao nhiêu kế sách để lên giường với tôi hả?"
"Em không..."
"Chát"
"Đồ ghê tởm." Anh bỏ đi để lại cô cùng hai hàng nước mắt chảy dài. Anh nào biết đêm qua cô đã van xin anh biết bao nhiêu lần nhưng anh chẳng hề quan tâm. Cô vẫn tự an ủi "Không sao"
-------
Hôm nay anh dẫn theo một người phụ nữ về nhà cùng mình.
"Cô ấy là ai vậy anh?" Cô nghi hoặc nhìn về phía người phụ nữ nọ.
"Cô ấy là Bảo An-bạn gái tôi."
"Vâng."
"Không sao.. Đó là người con gái mà anh ấy yêu"
----
Hôm nay cô có việc muốn nói với anh nhưng vừa đến cửa phòng thì thấy Bảo An. Cô vừa giơ tay lên, chỉ muốn vẫy tay chào hỏi nhưng Bảo An lại đột nhiên ngã xuống sàn. Đúng lúc ấy, anh từ trong phòng đi ra.
"Quỳnh Anh! Cô làm gì Bảo An vậy hả?" Anh chạy vội đến đỡ Bảo An lên, trừng mắt nhìn cô.
"Em.. Em không làm gì cả!"
"Còn chối sao? Chính mắt tôi thấy cô đánh cô ấy mà còn dám cãi sao." Trí Việt hung dữ nhìn cô.
"Chát"
Anh đánh cô mặc dù không biết được ai đúng ai sai nhưng anh đã đánh cô. Sống cùng nhau 2 năm nhưng anh chẳng dành cho cô 1 chút lòng tin nào sao? Vậy là đủ rồi.
Anh tức giận chỉ vào cô, lớn tiếng quát:
"Cô mau cút khỏi đây cho khuất mắt tôi."
Cô bước đi, những bước chân nặng trĩu nỗi buồn, nỗi đau. Cô bước đi như người vô hồn bỗng "rầm" một chiếc xe đâm sầm vào cô.Cô nằm xuống lòng đường một dòng máu ở giữa hai chân cô chảy ra. Con cô.. Con cô mất rồi. Cô cảm thấy như mình sắp mất tất cả thì chợt nhớ đến hắn cô cố nhặt lấy chiếc điện thoại mà gọi cho anh nhưng hắn không trả lời cô đành nói vào dòng tin nhắn thoại :
"Anh à... Em mệt rồi! Em thật sự mệt rồi. Anh biết không? Chúng ta có con rồi! Hôm nay em định nói với anh thì bị Bảo An chặn lại đánh, nhưng khi thấy anh cô ấy lại tự mình ngã. Anh không những không tin em mà còn đánh em. Sống cùng nhau 2 năm nhưng anh chẳng dành cho em 1 chút lòng tin nào sao anh? Bây giờ thì em đi đây.. Em sẽ mãi rời khỏi cuộc đời anh. Em sẽ cùng con của chúng ta đi đến một nơi không ai biết để không ai có thể làm hại, làm tổn thương đến bọn em nữa. Không sao đâu anh à.. Em ổn mà... Chúc....anh.....hạnh.. phúc..."