Thân Đồ Mặc!
Sao hắn lại đến trường quay? Hôm nay không phải... Hà Nhạc Nhạc nhìn phía sau Thân Đồ Mặc, quả nhiên là hai tỷ muội Vinh gia hôm nay phải về nước. Vinh Thanh Nhã khó nén khỏi tức giận trừng mắt nhìn tỷ muội Tiêu gia, còn Vinh Thanh Phong chỉ yên lặng nhìn Hà Nhạc Nhạc.
Hà Nhạc Nhạc rũ mắt xuống, cái tát vừa mới nãy làm cho mặt cô nóng lên ── rất, rất mất mặt đi, bị người ta kiếm chuyện đánh cho một tát, cô một chút phản ứng cũng không có, kệ ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy cô là một người đáng thương không có lòng tự trọng.
Đây đều là thói quen cùng cách sống của vô, mặc kệ bị nhục nhã cũng được, vô tội bị đánh chửi cũng được, không chống cự không phản kháng chấp nhận người ta nhanh chóng phát tiết ── bởi vì kết quả phản kháng chỉ đổi lấy thêm nhiều người bắt nạt hơn, không ai giúp cô, cho dù bị thầy cô giáo biết họ cũng chỉ kêu ba mẹ cô đem cô về nhà, thậm chí... khuyên cô nên tạm nghỉ học. Chủ có nhẫn nại, chỉ có nhẫn nại mới có thể tiếp tục đi học, mới có thể thi đại học, mới có thể đi tìm Tiểu...
Không, không thể nghĩ, không thể nghĩ đến cái tên đó, không thể để nghi ngờ và hận thù vây khốn bản thân, cô chỉ muốn, cố gắng sống dưới ánh mặt trời!
Đúng vậy, cô rõ ràng chỉ muốn như thế, rõ ràng hồi nãy lúc bị đánh cũng không có cảm giác gì, vì sao bây giờ lại cảm thấy mất mặt, khổ sở?
Hà Nhạc Nhạc có chút bi ai ── bởi vì cô không muốn tỷ muội Vinh gia nhìn thấy dáng vẻ ti tiện này của cô.
"Mặc ca!" Đôi mắt Tiêu Toa đầy kinh hỉ nhìn Thân Đồ Mặc, "Đạo diễn nói hôm nay anh không tới mà! Anh đặc biệt đến đây xem em diễn hả?"
Thân Đồ Mặc cúi đầu nhìn hài cốt của di động dưới chân, lập tức giương mắt nhìn Tiêu Diễm.
Bị khí thế lạnh lẽo của Thân Đồ Mặc uy hϊếp, Tiêu Diễm gục đầu xuống, ánh mắt lóe ra không dám nói lời nào.
"Mặc ca?" Thấy Thân Đồ Mặc vẫn nhìn Tiêu Diễm, Tiêu Toa có chút khó chịu, chỉ có thể trừng mắt nhìn Tiêu Diễm.
"Chỗ trường quay của tôi, lúc nào thì cho phép cô tuỳ tiện sử dụng bạo lực, tuỳ ý làm hư hao đồ của người khác rồi?" Thân Đồ Mặc thu hồi ánh mắt, lãnh đạm nhìn Tiêu Toa.
"Ách..." Tiêu Toa không nghĩ Thân Đồ Mặc sẽ mở miệng hỏi chuyện này, "Một chút hiểu lầm thôi mà, không có chuyện gì" nói xong quay đầu sang nhìn Hà Nhạc Nhạc đứng bên cạnh, "Đúng không? Cô kia, cô đó!"
Trong lúc nhất thời, mọi người ánh mắt đều tụ tập ở trên người Hà Nhạc Nhạc, Hà Nhạc Nhạc cắn chặt hàm răng khống chế hô hấp, cố gắng ức chế cả người đang run rẩy, đi đến trước người Thân Đồ Mặc ngồi xổm xuống nhặt lại điện thoại, vậy mà màn hình không có bể.
"Này! Sao cô không lễ phép gì hết vậy? Đang nói chuyện với cô đó!" Tiêu Toa cau mày, vẻ mặt hờn giận nói.
Hà Nhạc Nhạc nhặt xong di động, đứng lên đối mặt với Tiêu Toa, đôi môi giật giật, nhưng cuối cùng đem lời nói trong miệng nuốt trở về, thay một câu nói khác ── "Đúng vậy, chỉ là hiểu lầm mà thôi."
Ánh mắt Thân Đồ Mặc càng lạnh dần, "Hiểu lầm?"
Hắn biết cô gái này rất giỏi chịu đựng, hắn nghĩ rằng bản tính cô nhát gan yếu đuối, lại không nghĩ là ── cô thế mà lại cam chịu ti tiện đến mức này! Ánh mắt quật cường, cứng cỏi chỉ là ảo giác của hắn sao?
Không thú vị.
Không hiểu tức giận từ đâu tràn ngập lòng hắn ── đã bao lâu hắn không nổi giận rồi? Cô gái này...
Thân Đồ Mặc hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi, hắn không xác định được nếu tiếp tục nhìn cô gái kia, hắn có thể sẽ làm ra một ít chuyện hắn không thể khống chế được.
"Mặc ca!" Tiêu Toa vừa định đuổi theo, một trợ lý trường quay lại chạy tới, cô biết kế tiếp đến mình diễn, chỉ có thể oán giận trừng mắt nhìn Hà Nhạc Nhạc một cái, liền đi theo trợ lý trường quay. Tiêu Diễm cùng một trợ lý khác tên "Tinh Tinh" cũng đi theo, trước khi đi Tiêu Diễm còn khinh miệt liếc Hà Nhạc Nhạc một cái.
Cho đến lúc này, tỷ muội Vinh gia mới đi đến bên cạnh Hà Nhạc Nhạc. Chuyến bay của họ vào buổi chiều, Vinh Thanh Nhã kiên trì muốn gặp mặt Hà Nhạc Nhạc để chào từ biệt, Thân Đồ Mặc mới dẫn bọn họ đến trường quay.
"Nhạc Nhạc tỷ." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vinh Thanh Nhã tràn đầy uất ức, giống như bị đánh bị bắt nạt chính là cô ấy, "Tỷ vì sao. . ."
"Thanh Nhã!" Vinh Thanh Phong quát bảo Vinh Thanh Nhã ngưng lại, dừng lại một chút, dịu dàng ôm Hà Nhạc Nhạc, "Tuy rằng tôi không biết vì sao cô lại nhẫn nại như thế, nhất định là có lý do của cô, nhưng vì là bạn... Nhạc Nhạc, nên đối tốt với bản thân nhiều hơn. Nếu không, trái tim của chúng tôi cũng thấy đau."
Bạn. . . Một chữ, một câu, nhất thời làm cho Hà Nhạc Nhạc nước mắt vỡ đê. "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi..."
"Đứa ngốc, nên nói xin lỗi không phải là cô, là người tổn thương cô mới đúng. Cô... là một cô gái tốt, tôi cùng Thanh Nhã đều rất thích cô."
"Ừ ừ!" Vinh Thanh Nhã thấy Hà Nhạc Nhạc khóc theo.
"Vì thế..." buông Hà Nhạc Nhạc ra, Vinh Thanh Phong nhẹ nhàng lau quệt nước mắt trên mặt cô, "Cho dù là vì tôi và Thanh Nhã, cũng không nên để người khác tuỳ tiện bắt nạt cô! Nên để cho họ biết, bạn của chúng tôi, Hà Nhạc Nhạc, không dễ bị bắt nạt! Nếu tổn thương cô, đều phải trả giá đắt!"
". . ." Hà Nhạc Nhạc ngừng khóc, yên lặng một lát, cuối cùng lại cười khổ lắc đầu, "Sẽ mang thêm phiền phức cho cô, nếu chọc giận Tiêu Toa, công việc của Nguyễn Lân cũng sẽ bị ảnh hưởng. Tôi... tôi không sao" Hà Nhạc Nhạc cười thật tươi, muốn trấn an tỷ muội Vinh gia, "Dù sao, tôi cũng quen rồi, loại trình độ như thế này..."
"Hà Nhạc Nhạc!" Vinh Thanh Phong cao giọng trách mắng. Nhìn thấy Hà Nhạc Nhạc thế này, Vinh Thanh Phong hết sức đau lòng, cô gái này trước kia rốt cuộc đã trải qua những gì mới có thể nói có "thói quen" bị bắt nạt? Cô sao có thế "thánh mẫu" đến thế, vì người khác mà nhẫn nại khuất nhục cũng có thể cười được!
Khó trách vừa nãy Thân Đồ tức giận đến bỏ đi ── "Nhạc Nhạc, nhớ kỹ, trên thế giới này, không có ai so với chính mình quan trọng hơn! Nếu mình không vui, thì cả thế giới đang cười cũng không liên quan gì đến cô! Không ai đáng giá để cô phải hy sinh tự tôn đi bảo vệ. Nhạc Nhạc! Yêu bản thân nhiều hơn một chút! Yêu bản thân nhiều hơn một chút!
Yêu bản thân... nhiều hơn một chút.
Nước mắt lại đong đầy trên hốc mắt, phản xạ ánh mặt trời, Hà Nhạc Nhạc cong lên khóe miệng tươi cười sáng lạn, "Ừ! Cám ơn. . . Cám ơn. . . Tôi. . ." Nhắm mắt lại ép nước mắt quay trở về, trong mắt Hà Nhạc Nhạc chỉ còn hạnh phúc lấp lánh, "Tôi sẽ cố gắng."
"Vậy, tạm biệt."
"Nhạc Nhạc tỷ! Chúng tôi đi nha! Em sẽ nhớ tỷ!"
Hà Nhạc Nhạc chủ động ôm Vinh Thanh Nhã, "Tôi... cũng sẽ nhớ hai người!"
Cảm Ơn, cảm ơn bọn họ đã thấy dáng vẻ hèn mọn của cô vẫn nhận cô làm vạn.
Cảm ơn, cảm ơn Thanh Nhã đã dành cho cô tình cảm thuần khiết.
Cảm ơn, cảm ơn Vinh Thanh Phong đã cổ vũ, khuyên bảo cô.
Đúng vậy! Cô không phải là cô gái nhỏ không có chút lực đánh trả, có một số thói quen, nên sửa lại. Trừ nhẫn nại, cô còn có nhiều lựa chọn hơn!
Giữa trưa, thời gian mang cặp l*иg đựng cơm cho Nguyễn Lân.
"Mặt của cô bị sao vậy?" Nguyễn Lân cau mày thâm trầm nhìn chằm chằm nửa bên mặt bị sưng của Hà Nhạc Nhạc hỏi.
"Nguyễn Lân, nếu như tôi ở trường quay đánh nhau, hoặc là chọc giận Tiêu Toa, có ảnh hưởng nhiều đến công việc của anh không?"