Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 106: Kim chi dư nghiệt

Tiêu Toa, nữ diễn viên nổi tiếng, dựa vào hai bộ phim về tình yêu đoạt giải ở lễ trao giải điện ảnh nghệ thuật, trở thành gương mặt người Hoa mới trên điện ảnh quốc tế, đoạt danh hiệu là một thế hệ sao nữ trẻ tuổi. Nhưng... liếc mắt nhìn ba nhà hoá trang tạo hình và ba trợ lý đang vây quanh cô ấy với vẻ mặt phô trương ai cũng không thích, Hà Nhạc Nhạc nhìn lên trời, tiếp tục ngồi đọc sách.

Mặc kệ là trong ngành giải trí hay là ngành sản xuất khác, không ai có thể luôn luôn thuận buồm xuôi gió, lúc ngươi cả vυ' lấp miệng em đắc tội người khác, người ta chỉ chờ tới khi ngươi không tốt sẽ đạp cho ngươi một cái, nếu không rất xin lỗi! Vì thế, làm người khiêm tốn không nhất định có thể tốt, nhưng ít nhất có thể tránh đi chút oan uổng. Đạo lý rất đơn giản, nhưng có người... không hiểu.

"Cô! Đem đồ của cô dọn gọn lại đi, Vivian muốn nghỉ ngơi ở chỗ này."

Hà Nhạc Nhạc nâng mắt từ quyển sách trên tay nhìn về phía cô gái trẻ tuổi tóc ngắn cằm nhọn đang nói với giọng điệu không tốt. Cô gái tóc ngắn trên cổ mang thẻ nhân viên là trợ lý của Tiêu Toa, vậy ──

"Vivian là ai vậy? Nơi này là khu vực nghỉ ngơi của Nguyễn Lân tiên sinh." Hà Nhạc Nhạc rất bình thản đáp. Hôm nay ban ngày diễn ở bên ngoài, chung quanh không có chỗ để xe bảo mẫu đậu lại, cho nên cô đã sớm chiếm chỗ râm mát gió nhẹ này, để cho lúc Nguyễn Lân nghỉ ngơi sẽ mát mẻ hơn.

"Cô!" Cô gái tóc ngắn tức giận đến mức hai con mắt một cái lớn một cái nhỏ, trừng mắt nhìn Hà Nhạc Nhạc nửa ngày, "Cô chờ đó cho tôi!" Rồi mới tức giận bỏ đi.

Hà Nhạc Nhạc suy nghĩ, lấy điện thoại lên mạng tra một chút, quả nhiên Vivian là tên tiếng Anh của Tiêu Toa. Ách... cô vừa mới hỏi như vậy có phải rất giống đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ không?

Chỉ trong chốc lát, cô gái tóc ngắn đã dẫn một nhà chấp hành sản xuất vẻ mặt mất kiên nhẫn tới. Bộ phim điện ảnh này Thân Đồ Mặc là người sản xuất chính, nhưng hắn thường chỉ đạo từ xa, rất ít khi tự mình đến đây, nên vị này là Trịnh tiên sinh.

"Trịnh tiên sinh." Hà Nhạc Nhạc đứng lên chào hỏi.

"Ừ, có chuyện gì..." Trịnh Tổ Thịnh nghiêng đầu nhìn trợ lý của Tiêu Toa. Cùng là trợ lý với nhau, cô gái nhỏ trước mặt nhu thuận nghe lời hơn, không giống như một đám nhân viên của Tiêu Toa, cả ngày không có việc làm cứ đi kiếm chuyện! Hắn là nhà chấp hành sản xuất, không phải nhân viên của đoàn kịch! Chuyện ồn ào không đáng như vậy, nếu không phải nể mặt mũi của Tiêu lão, hắn cũng lười đi xử lý chuyện giữa các cô gái này. "Cô gì đó, cô xem có thể đổi một chỗ khác với Vivian hay không? Bọn họ nhiều người, chỗ này của cô rộng hơn một chút."

Hà Nhạc Nhạc nhìn Trịnh Tổ Thịnh, lại nhìn Nguyễn Lân đang quay phim ở bên kia, khẽ cười cười, "Được, tôi hiểu rồi. Đã làm phiền anh." Nói xong gấp lại sách, bắt đầu dọn dẹp.

Trịnh Tổ Thịnh có chút xin lỗi nhìn Hà Nhạc Nhạc cười cười, cô gái tóc ngắn không hề nói lý lẽ, xoay người rời đi. Diêm Vương tốt gặp tiểu quỷ ngu ngốc, trợ lý ngôi sao có đôi khi so với ngôi sao càng khó đối phó hơn, để ý họ, họ tự coi mình là đại nhân vật, không để ý tới họ, họ có thể trở về thêm mắm dặm muối nói lung tung. Trợ lý Tiêu Toa đã khó chịu như thế, khó trách Nguyễn Lân tính tình tốt cũng chịu không nổi Tiêu Toa.

Hà Nhạc Nhạc không muốn tìm thêm phiền toái cho Nguyễn Lân, vì thế không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn chuyển đồ đi, cô gái tóc ngắn thấy cô im lặng như vậy trong lòng rất không thoải mái. Lôi kéo một nữ trợ lý khác của Tiêu Toa, cô gái tóc ngắn đứng ở bên cạnh Hà Nhạc Nhạc nói móc:

"Mời cô đi cô không đi, tìm người đuổi cô ta đi mới chịu. Tinh Tinh, có người thật là kỳ quái ha, mặt không biết xấu hổ!"

Hà Nhạc Nhạc im lặng không nói, làm cho cô ta cứ như chó sủa bên tai.

Kɧıêυ ҡɧí©ɧ thất bại, sắc mặt cô gái tóc ngắn rất khó coi, một trợ lý khác nhíu mày, khuyên can, "Bỏ đi, bỏ đi, cô ấy cũng làm công việc thôi mà."

"Bỏ đi cái gì, tôi muốn cô ta xin lỗi!" Tiếng cô gái tóc ngắn la lên.

"Tiểu Diễm, xảy ra chuyện gì vậy?" Tiêu Toa thấy em họ đứng ở bên cạnh trợ lý của Nguyễn Lân ồn ào nhưng không hỗ trợ chuyển đồ gì, liền đi tới nhìn thử xem.

"Chị! Cô gái này rất quá đáng! Em đi thương lượng nhẹ nhàng nhờ cô ta giúp chuyển đồ để chị ở đây nghỉ ngơi, vậy mà cô ta nói, nói..." Cô gái tóc ngắn rất là tức giận "kể lại".

"... Cô ấy nói cái gì?" mặt Tiêu Toa lạnh dần đi.

"Cô ta nói ── "

"Rất xin lỗi, Tiêu Toa tiểu thư, tôi thật có lỗi, tôi mới từ nông thôn lên, thật sự không biết tên tiếng Anh của chị là Vivian, vì thế hồi nãy vị tiểu thư này nói Vivian tiểu thư muốn nghỉ ngơi ở chỗ này, tôi mới không có phản ứng lại." Hà Nhạc Nhạc đứng thẳng người, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói. Nếu để cho cô gái tóc ngắn kể lại lời cô vừa nói, cô ta chắc chắn sẽ nói thêm nói bớt, vì thế cô giành nói trước cho rõ ràng.

"Cô ta nói dối! Cô ta vừa nãy nói là "Vivian là ai, đây là chỗ của Nguyễn Lân"! Nếu không phải em đi tìm Trịnh sản xuất, cô ta cũng không chịu chuyển chỗ đâu!"

Nguyễn Lân. . . một chút xấu hổ giận dữ hiện lên đôi mắt của Tiêu Toa, nếu bình thường cô cũng sẽ không so đo với một con bé mới từ nông thôn lên, nhưng hiện tại, cô muốn gϊếŧ gà dọa khỉ! Nhìn thấy xung quanh cũng không có ai trừ bọn họ, Tiêu Toa nháy mắt với em họ, cô gái tóc ngắn tên Tiêu Diễm liền xông lên quăng cho Hà Nhạc Nhạc một cái tát thật mạnh.

Hà Nhạc Nhạc bị Tiêu Diễm đánh cho một bạt tai nhất thời đứng không vững phải dựa vào ghế, ghế dựa nghiêng sang một bên, sách cùng với điện thoại liền rơi xuống đất.

Hà Nhạc Nhạc nhìn di động cùng với sách trên mặt đất, không sốt ruột nhặt lên, một đôi mắt không hề quan tâm nhìn Tiêu Diễm. "Vừa lòng chưa?"

Vốn dĩ Tiêu Diễm đang rất đắc ý nhưng nhìn thấy Hà Nhạc Nhạc bình tĩnh như thế, không biết vì sao từ đáy lòng toát ra khí lạnh, nuốt nuốt nước miếng, lại không dám đối mặt cùng với "cô gái nông thôn" này. Càng chột dạ, trong lòng Tiêu Diễm càng tức giận!

Tuy rằng cô làm trợ lý của chị họ thời gian không lâu, nhưng ai mà không nể cô ba phần, ở trường quay, trợ lý cũng kêu cô một tiếng "Tiểu Diễm tỷ", fan thì cứ đuổi theo cô kêu "tỷ tỷ" để tặng quà, có lúc nào lại có người không thèm nhìn như vậy! Thấy Hà Nhạc Nhạc xếp lại ghế dựa, ngồi xuống nhặt sách và di động, vừa nhìn thấy hoa văn trên di động, Tiêu Diễm nở nụ cười.

"A! Không ngờ một cô gái nhỏ mới từ nông thôn lên, vậy mà lại biết Phạm Tư Triết a!" Tiêu Diễm không chút khách khí giựt lấy di động trong tay Hà Nhạc Nhạc, miệt thị cười lật qua lật lại xem xét, "Tỷ, lúc nào thì Phạm Tư Triết ra tay hào phóng như vậy? Ha..."

Tiêu Toa liếc di động trong tay Tiêu Diễm, không nói chuyện.

Phạm Tư Triết, hiệu này Hà Nhạc Nhạc chưa từng nghe nói qua, nhưng hình như cô nhớ Phạm Tư Triết có tên tiếng Anh là Versace, Phạm Tư Triết, thì ra là thế... đợi chút! Phạm Tư Triết hình như là một nhãn hiệu rất xa xỉ mà? Vậy giá của di động? Hà Nhạc Nhạc cuối cùng cũng có chút thay đổi sắc mặt.

"Xin cô trả lại cho tôi."

Vừa thấy Hà Nhạc Nhạc bắt đầu khẩn trương, Tiêu Diễm lại nở nụ cười. Đúng là, sao cô không sớm nghĩ ra, những người mới từ nông thôn lên giống như vậy, không chừng hồi nhỏ đã đi bị người ta bắt đi phục vụ, làm gì có lòng tự trọng với xấu hổ, điều duy nhất có thể làm họ sốt ruột chính là "tiền".

"Đừng vội vàng! Xem một chút thôi mà, tỷ, đây là Versace trong truyền thuyết đó? Làm còn đẹp như vậy, không biết... là bao nhiêu tiền một cái? A── ngại quá, tôi trượt tay! Ha..."

Thấy Tiêu Diễm phẩy tay ném đi, Hà Nhạc Nhạc muốn chụp lại cũng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn di động của mình theo một đường vòng cung "lạch cạch" vỡ thành mấy mảnh trên đất.

Cuối cùng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Nhạc Nhạc cũng nổi lên tức giận, nhưng cô chỉ khẽ cắn môi, ổn định bước chân đi đến chỗ di động bị đập bể. Nhưng cô còn chưa đến gần, một nam nhân mặc một thân quần áo đen lạnh lùng xuất hiện ở trước mặt cô.