Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 238: Muốn nhiều hơn

Chương 238: Muốn nhiều hơn

Siêu âm điện tâm đồ của mẹ Nhạc Nhạc đều không có tình huống bất thường gì, nên chỉ cần đo nhịp tim thường xuyên trong 24 giờ ở nhà là được. Sau khi về nhà đợi cho ba mẹ nghỉ ngơi xong xuôi, Hà Nhạc Nhạc mới thở dài nhẹ nhõm trở lại phòng khách ── còn có hai nam nhân ở đó.

Trong nhà chỉ có phòng cho khách, nhưng người vệ sĩ xuất thân quân nhân kia đã tự chọn ngủ ở trên sô pha nên cô đem phòng khách sắp xếp cho Lê Dĩ Quyền ở. Dù sao hai người cũng không quen, cô cũng ngại để cho bọn họ chen chúc ngủ cùng nhau.

Tắm rửa xong trở lại phòng ngủ, Hà Nhạc Nhạc đem máy tính trong phòng mở ra, vừa cắm USB vào, cửa phòng liền vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

"... Có việc gì sao?"

"Anh muốn xem." Lê Dĩ Quyền không cho cô từ chối, nói.

"L..."

"Vui vẻ."

Dáng vẻ vừa cố chấp vừa ôn nhu của hắn làm cô không thể nào kháng cự được, Lê Dĩ Quyền nhân cơ hội chen vào phòng, ngồi xuống trước bàn máy tính.

Trong USB trừ một vài tài liệu bọn họ đã xem qua, còn lại đa số là ảnh chụp và clip. Từ tài liệu này cho thấy, hai tháng này Nhϊếp Tiểu Thiến đã đi khắp nơi tìm người hỏi thăm xác nhận ngọn nguồn của lời đồn này, dò hỏi tất cả những người liên quan được nhắc đến trong lời đồn. Cuối cùng từ trong miệng của Lão hiệu trưởng cũ đã biết được người tạo áp lực cho hắn năm đó là ── thị trưởng phu nhân, mẹ của Thôi Nhã Nhiên.

"Em đã biết có người khác cố ý hãm hại em, vì sao em không làm sáng tỏ?" Lê Dĩ Quyền ôn nhu hỏi.

"... Anh không thấy rất thú vị sao?" Hà Nhạc Nhạc chỉa vào màn hình, "Rất nhiều người cũng không xác định được tin vỉa hè này là gì, lại nói bọn họ biết chính xác chân tướng sự việc, hỏi bọn họ vì sao khẳng định như vậy, bọn họ lại nói là bọn họ nghe ai đó nói như vậy, giống như cứ nghe thì đó nhất định chính là sự thật."

"..." Lê Dĩ Quyền yên lặng trong chốc lát, chờ xem xong tất cả tư liệu trong USB, thể xác và tinh thần của hắn giống như bị đổ đầy đá tảng, không thể động đậy. "Nhiều năm như thế... sao em có thể nhẫn nhịn như vậy được?"

Hà Nhạc Nhạc rút USB ra, đóng máy tính lại, "Nếu khó chịu, một ngày cũng chỉ có 24 giờ, một ngày qua một ngày, một năm rồi một năm sẽ đi qua. Huống hồ sau khi em vào đại học đã gặp Linh Vũ, đã rất may mắn rồi."

May mắn...

Nhưng may mắn của cô lại ngắn ngủi như vậy! Ông trời vì sao phải tra tấn cô gái này như thế chứ! Vì sao phải trừng phạt... hắn như vậy.

Chìa tay kéo cô vào trong lòng, trong mắt Lê Dĩ Quyền đong đầy yêu thương.

Hà Nhạc Nhạc xoay đầu, "Em không cần thương hại."

"Em biết rõ anh không phải thương hại em." Lê Dĩ Quyền cúi đầu hôn lên môi cô, môi đỏ mọng của cô luôn mềm mại như vậy, say lòng người như vậy, làm cho người ta hưởng qua một lần rồi lại muốn thêm.

Thì ra hôn, cũng có thể từ cánh môi mềm mại tiến vào trong lòng, làm cho cả người đều bởi vì sự thân mật này mà hưng phấn hơn.

Hắn muốn... muốn nhiều hơn nữa, mà cô lại lẳng lặng chảy nước mắt.

"Vì sao lại khóc?" Đau lòng lại mãnh liệt rõ ràng như vậy.

Hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn nam nhân đã biết được ba năm lại mới gặp cách đây ba tháng, Hà Nhạc Nhạc lắc đầu, "Em không biết."

"Vậy cái gì cũng đừng nghĩ nữa. Ngủ đi."

"L! Chúng ta trở lại như trước kia được không?"

"Trước kia?"

"Đúng! Trở lại khi còn chưa gặp mặt, anh vẫn là L, không phải Lê Dĩ Quyền, em chỉ là Vui Vẻ, không phải Hà Nhạc Nhạc. Giống như đã từng, ngẫu nhiên nói chuyện, thỉnh thoảng nhắn tin, em hát cho anh nghe, anh dạy em kỹ thuật hacker... Được không?"

"..." Dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn đang khẩn cầu của cô, hắn không đành lòng trả lời.

"Xin anh!"

"Nhạc Nhạc, mặc kệ là quá khứ hay hiện tại, anh không chỉ là L mà còn là Lê Dĩ Quyền. L thích vui vẻ, Lê Dĩ Quyền thích Hà Nhạc Nhạc. Điều này, anh không thể lừa mình dối người mà quên đi được."

"Không, không!" Nước mắt càng rơi nhanh hơn, cô cũng không biết bản thân đang khóc vì cái gì, "L có thể thích Vui Vẻ..." khẽ lắc đầu, "Nhưng mà, Lê Dĩ Quyền sẽ không thích Hà Nhạc Nhạc, cũng không nên thích."

"... Đừng nói nữa, ngủ đi, đã khuya rồi." Từ trên bàn học rút khăn giấy ra nhẹ lau nước mắt cho cô, Lê Dĩ Quyền đau lòng khuyên nhủ.

"Không, " Hà Nhạc Nhạc hít sâu một hơi ngừng nước mắt, "Anh vừa mới hỏi em, lời đồn đãi này vì sao em không đi làm sáng tỏ. Trên thực tế... lời đồn đãi này đối với em ở quá khứ mà nói đúng là lời đồn đãi, nhưng đối với em bây giờ mà nói, đã không phải nữa rồi. Bây giờ em, giống như lời đồn đãi ── dâʍ đãиɠ, lạm tình..."

Lê Dĩ Quyền che môi cô, không cho cô nói thêm gì nữa, "Em là cô gái như thế nào, anh rất rõ ràng."

"Không! Anh không biết!" Anh không biết đã có bao nhiêu nam nhân ôm em rồi! Em không biết bây giờ nội tâm em vô sỉ như thế nào! Dơ bẩn bao nhiêu! Anh không biết em căn bản không xứng với anh... !

Khẽ cắn môi, Hà Nhạc Nhạc đưa tay cởi bỏ nút áo ngủ, cởϊ qυầи ngủ đá qua một bên, ngay sau đó giật lấy thắt lưng của Lê Dĩ Quyền.

Lê Dĩ Quyền không có ngăn cản, hắn sao có thể không biết trong cái đầu nhỏ cô đang nghĩ gì chứ, cô muốn dọa hắn chạy. Nếu như hắn không biết ba tháng qua cô đã xảy ra chuyện gì, có lẽ hắn nhất định sẽ cảm thấy kinh ngạc, nhưng bây giờ... hắn chỉ thấy đau lòng, chỉ có áy náy, chỉ có ── quyến luyến làm cho hắn bất ngờ.

Thắt lưng được cởi bỏ, Hà Nhạc Nhạc liền dừng tay, cúi đầu không thể tiếp tục. Vì sao hắn không ngăn cô lại? Vì sao cô không cần tự trọng? Vì sao hắn không bỏ đi?

Lê Dĩ Quyền tự mình làm tiếp 'hành động', kéo khoá quần xuống, cởϊ qυầи dài ra, cánh tay dài vòng trên thân thể cô, ôm lấy cái mông vểnh lên của cô đặt mạnh lên trên nam tính của hắn.

"L!" Hà Nhạc Nhạc nhất thời hoảng hốt. Này, sao không giống việc cô nghĩ thế! Cô không muốn như vậy ──

"Tuy rằng có hơn sớm, hơn nữa lần đầu tiên lại làm ngay nhà em hình như không lễ phép lắm, nhưng anh thích em chủ động như vậy." Lê Dĩ Quyền thấp giọng nhu hòa mà mị hoặc nói. Vừa nói xong liền hôn lên môi cô, ôm cô nằm trên chiếc giường đơn cô ngủ một mình đã hơn mười năm.

"A... Không, L!"

Áo ngủ còn ở trên người bị hắn thoải mái cởi ra, một bên vυ' trắng nõn bị bàn tay nóng bỏng của hắn bao lấy, dịu dàng vuốt ve làm cô nhanh chóng sinh ra cảm giác sung sướиɠ.

"Không, ngừng, L!" Cái này, này không phải kết quả cô muốn!

Lê Dĩ Quyền bắt lấy cánh tay nhỏ bé đang giãy dụa đặt lêи đỉиɦ đầu, tay kia vỗ về tìm kiếm thân thể phía dưới của cô, xâm nhập vào giữa hai chân đang gắt gao khép chặt, cách qυầи ɭóŧ mỏng manh ma sát qua lại trên nhuỵ hoa mềm mại. "Cẩn thận để chú và dì nghe thấy đó!"

"A... L! Dừng tay! Xin anh! Đừng..." Hà Nhạc Nhạc đè thấp giọng nói.

"Đừng cái gì..." Đầu ngón tay dọc theo khe hở ngay nhuỵ hoa di chuyển qua lại, thỉnh thoảng còn bấm nhẹ.

"Ừ a ──" eo nhỏ co rút!! Đừng, đừng chạm vào nơi đó a!

Nhìn phản ứng của cô hắn biết rằng đã tìm được vị trí của hoa hạch, hắn liền không chút nể nang hầu hạ hoa hạch mẫn cảm vô cùng kia, khi thì mềm nhẹ vỗ về chơi đùa, khi thì dã man đè ép, tra tấn cô phải cắn môi cố nén rêи ɾỉ, chỉ sợ khi mở miệng sẽ thét chói tai ra tiếng, làm sao còn nói được lời khẩn cầu, từ chối.

"A..." Chỉ cách lớp qυầи ɭóŧ đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô đến mức cả người run rẩy, mà khi hắn vạch qυầи ɭóŧ ra bên cạnh đưa ngón tay xâm nhập vào hoa huyệt ẩm ướt đầm đìa, trực tiếp xoa lên hoa hạch sung huyết no đủ, một cảm giác sảng khoái bùng nổ ra, một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ không chịu khống chế trào ra khỏi tiểu huyệt, lập tức làm ẩm ướt giữa hai chân cô, chảy xuống mông.

Đang lúc cô buộc chặt hoa huyệt vì cao trào, Lê Dĩ Quyền lại dừng tay lại, xuống giường mặc quần dài vào.

Hắn... Hà Nhạc Nhạc vô lực nằm ở trên giường, nhìn Lê Dĩ Quyền sửa soạn lại quần áo, ở đáy lòng cô hoàn toàn không biết là may mắn hay khó chịu.

Mặc quần áo, Lê Dĩ Quyền đi trở về bên giường, cúi xuống hôn bên tai cô, "Anh sợ anh không đứng lên em sẽ không khống chế được nữa, anh không muốn làm được một nửa sẽ bị ba mẹ em đuổi ra khỏi cửa, vì thế lần này... anh muốn em cả đêm đều nghĩ đến anh."

"Anh!"

"Ngủ ngon, mơ đẹp nhé." Trong mắt tràn đầy ý cười.

Chương 239: Cô ta sung sướиɠ sao