Chương 159: Phát sốt
". . . Tần tiên sinh, chuyện này tôi thực sự không giúp được."
"Ừ."
Cơm nước xong.
"Anh nghỉ ngơi đi, để tôi dọn dẹp cho."
". . ." Tiếp tục giúp cô thu dọn bàn ăn.
Dọn dẹp xong.
"Anh, còn có chuyện gì phân phó nữa không?"
"Cô lo việc của cô đi, tôi tự nhìn là được." Tần Chi Tu dựa vào cửa phòng bếp, nhìn chằm chằm Hà Nhạc Nhạc đang dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp.
". . ." Hà Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy da đầu run lên, cầm khăn lau trong tay cũng không nghĩ ra nên để chỗ nào! Cố gắng chống đỡ khoảng ba phút, cô tuyên bố đầu hàng, "Tần tiên sinh, anh có thể hay không. . ."
". . . Thật có lỗi."
"Không, không, " Hà Nhạc Nhạc vội vàng sửa lại lời muốn nói. Tuy rằng nhìn qua giống như đang hòa bình, nhưng ba chữ 'Thật có lỗi' Tần Chi Tu vừa mới nói vào tai cô, cô liền cảm thấy giống như bản thân đã chối bỏ một con chó nhỏ trung thành bị cuồng ngược đãi, "Ý của tôi là, anh có thể giúp tôi lấy khăn lau bếp ở trên ban công vào không?"
"Được!" Cười tươi như hoa.
Rơi nước mắt. Hà Nhạc Nhạc không khỏi cười khổ. Cô đã từng nghĩ Tần Chi Tu là người chủ trọ bình thường duy nhất của một đám nam nhân ở nhà trọ? Được rồi, cô thừa nhận cô lại sai lầm nữa rồi ── cả đám trong nhà trọ này cơ bản không có một chủ nhà nào là người bình thường cả! Hơn nữa, cô sợ chính mình... cũng không bình thường.
Đập đập trái tim bị khuôn mặt tươi cười quá moe của Tần Chi Tu làm vui vẻ, Hà Nhạc Nhạc than nhẹ một tiếng, trên mặt cũng lộ ra tươi cười thoải mái thanh nhã.
Vừa dọn dẹp xong phòng bếp, Quý Tiết và Thân Đồ Mặc một người quần áo màu đen một người quần áo màu trắng lần lượt trở về. Tần Chi Tu nhìn ngoài cửa sổ, cuối cùng cũng rời khỏi lầu 1.
"Thân Đồ tiên sinh, Quý tiên sinh."
"Nhớ tôi không?" Quý Tiết trực tiếp đi lên vòng tay ôm lấy eo nhỏ của Hà Nhạc Nhạc in một nụ hôn trên môi cô.
Hà Nhạc Nhạc xấu hổ nhìn Thân Đồ Mặc bên cạnh, ngậm miệng không nói.
Thân Đồ Mặc liếc mắt nhìn Hà Nhạc Nhạc một cái, một chữ cũng không nói đi về phía thang máy, biểu cảm lạnh lùng hà khắc giống như bình thường.
"Ngại quá, để tôi đi dọn dẹp đồ ăn của Nguyễn tiên sinh." Hà Nhạc Nhạc đẩy hai tay Quý Tiết ra, nhẹ giọng nói.
"Nguyễn Lân đã trở lại?"
Không biết là thực sự quan tâm đến Nguyễn Lân hay là lo lắng Hà Nhạc Nhạc vừa lên đã bị giữ lại, Quý Tiết kiên trì đi cùng Hà Nhạc Nhạc "Nhìn xem" Nguyễn Lân.
Lên tới lầu 3 lông mày Hà Nhạc Nhạc không khỏi nhăn lại ── đồ ăn trên bàn cơm còn chưa được động tới.
"Nguyễn tiên sinh?" Hô một tiếng cũng không có người trả lời.
"Nguyễn tiên sinh?" Hà Nhạc Nhạc lập tức đi về phía phòng ngủ, vẫn không có người.
"Hắn lại đi ra ngoài rồi hả?" Quý Tiết đi theo phía sau Hà Nhạc Nhạc nói.
"Tôi luôn luôn ở lầu 1, nếu hắn đi ra ngoài tôi nhất định nhìn thấy. Nguyễn tiên sinh! Nguyễn Lân!"
Nghe thấy xưng hô của Hà Nhạc Nhạc thay đổi, Quý Tiết nhìn chằm chằm phía sau gáy của cô, vẻ mặt tươi cười nhạt dần.
Tìm hết các phòng cũng không thấy được người, Hà Nhạc Nhạc đang muốn gọi điện thoại, đột nhiên lại nhớ tới cái gì đó, xoay người bước nhanh đến phòng ngủ.
Hà Nhạc Nhạc vừa mở cửa phòng tắm ở phòng ngủ ra, đập vào mắt đầu tiên chính là một bóng đen trên người còn đang có nước nhỏ giọt, đang mềm nhũn nằm dài trong bồn tắm ──
Hà Nhạc Nhạc vội vàng ngẩng đầu nhìn về gương mặt của nam nhân đang trần như nhộng, "Anh, anh không sao chứ?"
Tóc đen ướt sũng trượt dài khắp mặt hắn, đem ngũ quan đẹp đẽ khắc sâu của Nguyễn Lân càng có vẻ quyết đoán động lòng người, trên màn ảnh đôi mắt gắn luôn thâm tình, trí tuệ, dịu dàng hoặc khôi hài, giờ phút này lạnh lùng nhìn Quý Tiết phía sau Hà Nhạc Nhạc.
"Tôi đi chuẩn bị bữa tối cho anh một lần nữa nha." Hà Nhạc Nhạc vừa muốn xoay người, giây tiếp theo đã bị nam nhân khỏa thân túm lại kéo vào phòng tắm.
Làm!
Nhìn cửa phòng tắm bị đóng lại thật mạnh, Quý Tiết đứng tại chỗ, nghe tiếng vang ái muội từ phòng tắm truyền ra, bàn tay nắm chặt lại, xoay người rời đi.
"Nguyễn Lân! Chờ, đợi chút. . ." Hà Nhạc Nhạc chống tay đẩy nam nhân đang đặt cô trên cửa phòng tắm hôn sâu. Trên người hắn nóng quá, "Anh phát sốt rồi!"
"Ừ " một tay giữ lấy hai tay cô bắt chéo sau lưng, tay còn lại đưa vào trong quần áo của cô, làm càn vuốt ve tàn sát bừa bãi da thịt non mịn của cô.
"Anh! A. . ." Nhũ nhọn bị hắn cắn đau, cô lại càng cảm thấy tức giận , "Anh bệnh rồi! Đừng ── a a. . ."
Một bàn tay có lực khác của hắn không chút khách khí vói vào giữa hai chân cô, hai ngón tay thô lỗ vuốt ve hoa hạch của cô, làm cho cô chịu không nổi phải kiễng mũi chân, cố gắng lấy lại tinh thần.
"Tôi không phải bị bệnh. . ." Ngóng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của cô, Nguyễn Lân rút bàn tay đang làm chuyện xấu ra, ôm lấy thân thể kiều mị nhỏ xinh của cô, để cho cô nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt thâm sâu, "Tôi bị trúng độc."
"Anh ──" Hà Nhạc Nhạc tức giận trong nháy mắt biến thành lo lắng, "Cái gì độc?" Hắn bị người khác kê đơn sao? "Vậy đi bệnh viện nhanh lên!"
"Em là bệnh viện của tôi, là bác sĩ của tôi." Hôn mạnh lên môi cô, tựa như trong giấc mơ mỗi đêm. Gắt gao ôm lấy thân thể của cô, giống như không bao giờ muốn buông ra.
"A. . ." Hà Nhạc Nhạc dùng hết toàn bộ sức lực giãy dụa, nhưng vẫn giãy không ra.
Hắn căn bản đã bị sốt đến hồ đồ!
Hà Nhạc Nhạc vừa tức vừa vội, nhưng đối mặt với một nam nhân mạnh mẽ cao lớn bị đốt sạch lý trí mà nói, cô làm sao bây giờ?
"Quý tiên sinh! Quý Tiết! Anh còn ở bên ngoài không? Nguyễn Lân hắn, a a ── "
Nguyễn Lân một ngụm cắn ở đầu vai Hà Nhạc Nhạc.
"Đau, đau. . . Nguyễn Lân, Nguyễn Lân!"
"Không được! Không được yêu người khác!" Khẽ liếʍ dấu cắn đỏ thẫm, giọng nói Nguyễn Lân vừa giống như mệnh lệnh lại có phần giống thỉnh cầu.
". . .Được, được, tôi sẽ không yêu người khác. Anh, anh thả tôi ra trước đi, tôi giúp anh lau khô người đã, rồi mới, ừ a. . . Chúng ta đến, đến trên giường làm, được không? Nguyễn Lân, Nguyễn Lân! A ── "
Xoạch ──
Hai người nặng nề mà té ngã trên đất.