Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 117: Ghen tị là như thế sao

Chương 117: Ghen tị là như thế sao

Chính xác là hắn không cho cô có cơ hội lên tiếng.

Hắn điên cuồng lấy môi cho miệng cô lại, liếʍ hôn, cắn nuốt, như rồng cuốn, như cường đạo xâm nhập, đoạt lấy đầu lưỡi, nước bọt, không khí... tất cả của cô.

Nếu không phải tiểu huyệt mảnh mai dưới thân vẫn còn bị côn ŧᏂịŧ cứng cỏi dày đặc của hắn rút cắm, không ngừng mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của cô, có lẽ cô đã sớm ngất đi vì thiếu không khí.

Nhiều lúc cô thiếu chút nữa ngất đi hắn liền mãnh liệt xâm nhập, thô bạo va chạm trong chỗ mẫn cảm nhất, làm cho cô giống như con cá sắp chết phải thẳng lưng cứng ngắc giãy dụa, lâu lâu còn phun ra vài tiếng gào thét.

Ngón chân cũng không chịu nổi gắt gao quắp lại, hai chân luôn phải duy trì tư thế mở ra, chậm rãi kẹp chặt thắt lưng tráng kiện của hắn. Mỗi một lần hắn va chạm như đóng cọc đều tiến tới hoa tâm, làm cho người ta cảm nhận rõ hình dạng thô to của hắn.

Chịu không nổi ở trong lòng hắn điên cuồng run rẩy, thân thể sung sướиɠ tột độ, nhưng không cách nào giải thoát được, chỉ có thể chồng chất lại chồng chất, sung sướиɠ đến đau đớn!

Cảm nhận được cô càng ngày càng run rẩy kịch liệt, mật huyệt càng ngày càng co rút lại, Quý Tiết một tay tìm đến chỗ hai người kết hợp, bấm trên hoa hạch tròn tròn đang trướng lớn của cô nặng nề mà nghiền nát.

"A ──" không! Từ hoa hạch truyền đến mật ngọt nồng đậm, hoa huyệt cũng chướng bụng đến cực hạn, ma sát thống khổ khó nhịn được khoái ý xâm lược!

Mật dịch bị hắn khi dễ không ngừng chảy ra, hắn lại nương theo mật dịch từ trên xuống dưới trái trái phải phải mà nặng nề xâm nhập thật sâu.

A... Không được, cô, cô muốn tới...

Tiểu huyệt co rút quá mức rõ ràng, Quý Tiết buông môi cô ra, đầu lưỡi mị hoặc liếʍ qua khắp môi, ngón giữa vốn đang đùa bỡn hoa hạch của cô lại khẽ trượt xuống cùng với hung khí của hắn cùng nhau xâm nhập vào tiểu huyệt chặt trất của cô ──

"Không, đừng!" Hà Nhạc Nhạc cuối cùng cũng cầu xin ra tiếng.

Một tay ở trên đầu nhũ hoa tròn tròn mềm mại của cô nhẹ nhàng xoa nắn đùa giỡn, nắm lấy đầu đỉnh nhọn hơi dùng sức xoay tròn khẽ nhéo, chọc cho cô ưỡn ngực cau mày, mắt thấy cô chuẩn bị cắn đầu lưỡi. Con ngươi Quý Tiết lạnh dần, ngón giữa vẫn dừng lại ở bên ngoài hoa huyệt trong nháy mắt đâm vào.

"A a a ── "

Tốc độ dưới thân không giảm, ngón tay Quý Tiết thẳng thừng xâm nhập vào điểm hưng phấn của cô, để ở chỗ tròn tròn cứng rắn mà gãi nhẹ ──

"Không, à không ── "

Xuân triều phun mạnh.

Quý Tiết mạnh mẽ rút ngón tay kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiểu huyệt ra, vừa lòng nhìn cô vì hắn mà cao trào. Thấy cao trào của cô vừa giảm hắn lại nhanh chóng xâm nhập, cắm cô đến kịch liệt run rẩy xong lại đứng lên thưởng thức cảnh đẹp dưới thân, sau vài lần, cho đến khi cô cầu xin tha thứ, hắn mới hoàn toàn phóng túng du͙© vọиɠ, ở trong thân thể của cô rút cắm tận đỉnh cho tới đã nghiền!

Khi Thân Đồ Mặc đẩy cửa đi vào, vừa lúc Quý Tiết thở gấp bắn ra tinh hoa.

Thân Đồ Mặc nâng cổ tay nhìn nhìn thời gian, đi đến bên cạnh hai người gọi người mang cơm đến. Ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn chỗ ngồi như một đầm nước của hắn, con ngươi lạnh như băng lướt qua thắt lưng của Quý Tiết.

Quý Tiết xấu hổ lại da mặt dày nhếch nhếch khóe miệng cười cười, lập tức ôm lấy Hà Nhạc Nhạc đang xụi lơ trên bàn làm việc, "Mượn phòng nghỉ của cậu một chút."

Tuy rằng lần này hắn đánh mất phong phạm tình nhân dịu dàng, nhưng ít ra cuối cùng hắn vẫn dịu dàng.

Dễ dàng chế trụ Hà Nhạc Nhạc đang phản kháng, Quý Tiết cẩn thận tẩy trừ thân thể cho cô── trên thực tế, mặc dù hắn đối với bạn giường dịu dàng, nhưng còn chưa có che chở nữ nhân nào như thế này! Xem như... là bồi thường cho vừa nãy đi.

Ở trước gương ngay bồn rửa tay giúp Hà Nhạc Nhạc sấy tóc, xoa xoa mái tóc dài của cô, Quý Tiết tâm tình khá tốt. Nếu cô vẫn ngoan ngoãn như thế thì tốt rồi... Mỗi ngày làm việc xong về nhà ôm cô làm vài lần, rồi giúp cô sấy tóc, ôm thân thể mềm mại của cô đi ngủ, nhất định rất thoải mái.

"... Buông tha cho Thân Đồ, đi theo tôi được không?" Suy nghĩ Quý Tiết nóng lên, thốt ra một câu.

Hà Nhạc Nhạc nghiêng đầu nhìnhắn, nói không nên lời.

Chơi rất vui sao? Đây là trái tim hiếu thắng của nam nhân? Thấy người khác thất bại bản thân cũng muốn thử, để chứng minh bản thân mạnh hơn người khác?

Lắc đầu, nhân tính thật đáng buồn.

Thấy Hà Nhạc Nhạc lắc đầu, bên tai Quý Tiết hơi hơi đỏ một chút, nhìn chằm chằm Hà Nhạc Nhạc, giọng nói không vui, "Đừng nói tôi không có nhắc nhở cô ── có chủ ý với Thân Đồ, nhất định cái gì cô cũng không chiếm được!"

Phải không? Ý trong lời nói, có phải nếu bọn họ nghĩ mục tiêu của cô là Thân Đồ Mặc, cô thật sự cái gì cũng không cần nữa?

Nếu như là Thân Đồ Mặc đúng với lời nói, dùng để làm lý do từ chối bọn họ rất có sức thuyết phục phải không?

Vậy được rồi.

"Tôi không cần, chỉ cần có thể ở bên người hắn nghỉ ngơi mấy tháng, là đủ rồi."

"..." Quý Tiết cắn răng. Quay đầu ra khỏi phòng tắm, mặc xong quần áo đi ra ngoài. Bên ngoài văn phòng đã được rửa sạch sẽ, Thân Đồ Mặc vẫn đang ngồi ở trên sô pha lật xem văn kiện.

Nhìn bạn bè từ nhỏ gần ba mươi năm, trong lòng Quý Tiết bây giờ có một tảng đá đè nặng làm hắn không biết làm sao.

"... Có chuyện gì sao?" Thân Đồ Mặc hơi hơi ngẩng đầu lẳng lặng nhìn hắn.

Bên người Thân Đồ Mặc luôn có một bầu không khí yên tĩnh, từ nhỏ đã như thế, bất kể là bạn bè cùng lứa tuổi hay người lớn, mọi người luôn tự nhiên mà kính sợ Thân Đồ Mặc nhưng lại rất tin tưởng hắn. Thân Đồ không phải là không có sai lầm, nhưng mà... sai lầm Thân Đồ phạm phải luôn làm cho người ta cảm thấy đó là lẽ thường như vậy, toàn bộ Mâu Tư không có bất cứ ai khi đối mặt với Thân Đồ có loại cảm giác muốn 'chỉ trích' hắn.

Cha già đã từng nói, Thân Đồ là hoàng giả trời sinh. Bạn của hắn là hoàng giả trời sinh ── hắn chưa bao giờ ghen tị, bởi vì hắn trời sinh là tiêu dao vương. Sung sướиɠ hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ nữ nhân, hưởng thụ công việc, rất nhiều lúc hắn thấy so sánh với Thân Đồ hắn còn thành công hơn! Bởi vì mỗi ngày hắn đều hưởng thụ cuộc sống, mà không phải giống với Thân Đồ trừ công việc cũng là công việc.

Nhưng mà, bây giờ... những chua xót, nghẹn khuất không cam lòng không nói nên lời trong lòng hắn ── là ghen tị hay sao?

Chương 118: Mặc! Mặc!