Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 96: Đây là 'tác phẩm có tình tiết'

Chương 96: Đây là 'tác phẩm có tình tiết'

"Ừ..." Khóa ngồi ở trên lưng hắn, hai ngón tay cố gắng hé ra cánh hoa của miệng huyệt, chậm rãi đem côn ŧᏂịŧ thật lớn của hắn nuốt vào trong cơ thể, vách tường nhỏ hẹp làm cho cô di chuyển một chút cũng khó khăn vô cùng, cô cũng không dám chần chờ một lát. Thật vất vả nuốt trọn côn ŧᏂịŧ vào, cô mới có thể thở ra một ngụm, một bên đút cái miệng nhỏ, một bên giương mắt không yên nhìn sang đôi mắt lạnh lẽo sau mắt kính của nam nhân.

Giờ phút này, toàn thân cô quần áo chỉ còn vắt vẻo trên thân, cùng thân thể trần trụi của cô hình thành đối lập, nam nhân trước mặt gần như trang phục chỉnh tề, chỗ duy nhất không che chắn... Hà Nhạc Nhạc nhìn dưới thân, vừa thẹn vừa vội.

Đây là... Lần thứ hai ở trong xe, lần này ở ghế sau nên không gian hơi lớn hơn một chút, nhưng mà liên tưởng đến động tác cảm thấy thẹn lúc này có lẽ đã bị thư ký của hắn nhìn về kính sau thu hết vào mắt, cô liền...

Thân Đồ Mặc khẽ nhíu mày, du͙© vọиɠ bị mãnh liệt đè ép, hắn cũng không có hưng phấn.

"Cô quen Lê Dĩ Quyền?" Một tay đặt lên đùi cô, một tay thưởng thức đầṳ ѵú, trên mặt Thân Đồ Mặc nhìn không ra cảm xúc đặc biệt gì khác.

Hà Nhạc Nhạc lắc đầu, cẩn thận hơi hơi nâng mông rồi mới chậm rãi ngồi xuống, "Tôi, tôi bạn... bạn của tôi đang làm việc ở đây, hôm nay, là, trùng hợp gặp được."

"Vậy à?"

Thể xác và tinh thần khẩn trương làm cho bên trong hoa huyệt nửa ngày cùng không có ướŧ áŧ, lửa nóng thật lớn của hắn cứ như thế trướng trướng đỉnh lên thân thể của cô, làm cho cô động cũng không được không động cũng không được.

"Vào lúc nào thì... Lê Dĩ Quyền đã đổi nghề làm bác sĩ?" Theo đùi cô xoa xuống nhụy châu, vòng vòng nhẹ vặn một cái.

"Ách ──" thân thể buộc chặt run lên, trong cơ thể trào ra một chút ẩm ướt an ủi , "Tôi, tính ăn cơm xong liền trở về bệnh viện..." Dựa theo ẩm ướt trong cơ thể, biên độ chuyển động của cô dần dần lớn hơn, mật dịch cũng tiết ra càng nhiều chất lỏng trơn trượt giúp hắn xâm nhập vào quỹ đạo.

Cảm giác ma sát tê ngứa, vui sướиɠ nguyên thủy không ngừng mà từ dưới thân dập dờn bồng bềnh mở ra, tìиɧ ɖu͙© như sương mù che phủ hai mắt trong suốt của cô, vòng eo mềm mại loạng choạng, ở trên côn ŧᏂịŧ cực nóng của hắn phóng đãng nhảy múa.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngày càng kiều mỵ của cô, tay Thân Đồ Mặc mò lấy túi xách của cô, cầm điện thoại di động bắt đầu nhìn lướt qua nhật ký trò chuyện của cô.

Hắn... Hắn sao có thể tùy tiện xem chuyện riêng tư của cô!

Hà Nhạc Nhạc tuy rằng trong lòng bực tức, động tác dưới thân cũng không dám ngừng lại, hai tay chống tại đầu gối của hắn, xoay tròn cái mông.

May mắn, may mắn cô hôm nay không có gọi điện thoại cho Linh Vũ ...

Nhìn trong điện thoại của cô cũng không có số của Lê Dĩ Quyền, Thân Đồ Mặc đáy mắt âm ngoan hơi hạ xuống, nhưng cơn giận chưa lui. Nhìn cô gái trên người rõ ràng có biểu tình giấu diếm, Thân Đồ Mặc bấm một dãy số, rồi mới đưa điện thoại di động đến nơi cô chìa tay với không tới.

"Thân Đồ tiên sinh..." Hắn, hắn gọi điện thoại cho ai? Hắn muốn làm gì? Hà Nhạc Nhạc sợ tới mức động cũng không dám động, khẩn trương nhìn qua lại giữa điện thoại của cô cùng Thân Đồ Mặc.

Thân Đồ Mặc nâng tay lấy mắt kính xuống lau lại.

"Tôi có nói cho cô ngừng sao?"

"Tôi..." Hà Nhạc Nhạc nuốt nuốt nước miếng, chột dạ sau khi nói dối làm cho cô không có một chút ý chí phản kháng, chỉ có thể tiếp tục thẹn thùng nâng mông thẳng lưng chuyển động.

Vật cứng trướng to của hắn đâm thật sâu ở trong cơ thể của cô, cho dù không động cũng đã làm cho cô khó chịu rầm rì, vừa chuyển động lại làm cho vòng eo của cô run lên, giống nhau toàn bộ thân thể đều bị hắn xỏ xuyên qua. Mỗi lần trước cô đều phải phá lệ cẩn thận, sợ động tác nhỏ chọc hắn tức giận, vừa muốn đúng lúc lùi lại miễn cho hoa tâm chịu ngược, mỗi một động tác đều phải dùng cả mười hai vạn phần tinh thần, mười mấy cái qua lại đã làm cho thể xác và tinh thần của cô mệt mỏi, nhưng kɧoáı ©ảʍ thân thể cũng còn rất mãnh liệt, tê ngứa trong hoa huyệt cũng càng thêm rõ ràng...

"Alo? Nhạc Nhạc! Mình còn đang muốn gọi điện thoại cho cậu đây! Cậu sao lại đi trước vậy? Cũng tại mình, vội vàng đứng lên đi làm việc liền... Nhạc Nhạc thực xin lỗi nha!"

Linh Vũ? Hắn vì sao muốn điện thoại cho Linh Vũ?

Hà Nhạc Nhạc dừng lại động tác hoang mang nhìn Thân Đồ Mặc, ai ngờ Thân Đồ Mặc lại cong cong khóe môi, thu hồi mắt kính, đem mắt kính đưa tới trước miệng cô.

"... Cắn." Thanh âm ma mị lại vang lên.

Giống như bị mê hoặc, Hà Nhạc Nhạc khẽ mở cánh môi cắn xuống, giây tiếp theo cô đã biết dụng ý của hắn ──

"A..." Đau ──

Thắt lưng cùng mông bị hai tay của hắn dễ dàng kiềm chế ở đυ.ng sâu vào côn ŧᏂịŧ, đầu cự vật cứng rắn x bừng tỉnh đánh vào đỉnh hoa huyệt, tàn ngược phá vỡ hoa tâm xâm nhập tận sâu bên trong!

"Nhạc Nhạc?" Nhậm Linh Vũ đầu bên kia của di động gọi nửa ngày không có nghe ai trả lời, kỳ quái lên tiếng.

Hà Nhạc Nhạc buồn bã nhìn sang di động chuyển mắt cầu xin tha thứ, nhìn thấy Thân Đồ Mặc lắc đầu tiếp theo là một loạt động tác càng thêm mạnh mẽ của nam nhân.

Thân thể cô gái căng đến mức tận cùng gắt gao siết chặt du͙© vọиɠ của hắn, từng cái qua lại ma sát đều khắc sâu, làm cho hắn cũng tăng thêm hô hấp, giống như khống chế không được hai tay nâng thắt lưng của cô làm tiết tấu thật nhanh.

Cự long ở trong thân thể cô thế như sấm sét đông đẩy tây đυ.ng, cô vất vả lắm mới có chút khí lực vẫn không thể ổn định thân thể, chỉ có thể cắn mắt kính nằm ở đầu vai hắn, bối rối nghe dưới thân truyền ra tiếng va chạm thân thể sỉ nhục, tiếng nam nhân ra vào trong thân thể da^ʍ mỹ.

"Nhạc Nhạc? Tiếng gì vậy?"

Không, đừng... Không thích nghe... Nước mắt nháy mắt tràn đầy, cô cũng không dám khóc lớn chỉ sợ phát ra âm thanh.

"Chắc là cấn máy rồi? Đã sớm kêu cậu làm khóa mật mã mà không chịu!"

Di động đối diện cuối cùng cũng tắt máy, nhưng rất nhanh điện thoại liền vang lên tiếng chuông.

Vừa thấy Thân Đồ Mặc tạm dừng rút ra cắm vào, sử dụng chút sức lực cuối cùng trong thân thể, Hà Nhạc Nhạc giãy ra khỏi cánh tay của hắn, trước khi hắn cầm được di động, đã giựt lấy, bấm cửa sổ xe xuống ném ra ngoài. Động tác liên tiếp không hề dừng lại như hành văn liền mạch lưu loát làm bản thân Hà Nhạc Nhạc giật nảy mình, nhưng chờ đến khi cô phản ứng được mình vừa làm cái gì ── cô chỉ hy vọng lúc nãy cũng đem bản thân ném ra ngoài cho rồi...

Chương 97: Bởi vì vừa vặn