Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 97: Bởi vì vừa vặn

Chương 97: Bởi vì vừa vặn

"Nhạc Nhạc tỷ? Hôm nay có cái gì ăn ngon không? Khẩu vị của em đã bị Nhạc Nhạc tỷ dưỡng thành kén chọn rồi!" Vinh Thanh Nhã vừa vào cửa bỏ lại đồ mua sắm liền thẳng đến phòng bếp ở bên người Hà Nhạc Nhạc tìm kiếm.

Hà Nhạc Nhạc kiều kiều khóe miệng, nhưng trong mắt không ý cười.

"Nhạc Nhạc tỷ giống như không vui? Phát sinh chuyện gì sao?"

"... Không có việc gì, chờ một lát tới bữa tối là được rồi." Hà Nhạc Nhạc miễn cưỡng cười cười, "Đúng rồi, hôm nay có bánh trẻo, có muốn nếm thử không?"

Vinh Thanh Nhã lắc đầu, "Em không thích đồ ăn đông lạnh."

"Không phải đồ ăn đông lạnh, buổi chiều tỷ tự gói."

Buổi chiều... Ngay lúc cô nghĩ mình chết chắc rồi, cô không biết nên nói là may mắn hay xui xẻo thật sự cắn phải đầu lưỡi, đau đến bưng kín miệng.

Thân Đồ Mặc bắt lấy miệng của cô nhìn nhìn, không làm tiếp nữa, chờ xe của Mâu Tư đến, hắn kêu thư ký đem cô đuổi về bệnh viện Tông thị.

Đến bệnh viện, trước tiên cô gọi cho Linh Vũ báo bình an, chỉ nói di động bị rớt hư rồi, chờ có thời gian lại đi mua cái mới. Lúc nhìn thấy Mục Duy mới biết buổi sáng hắn đã tái khám xong rồi, buổi chiều chính là ở lại làm vật lý trị liệu, hắn thấy cô trước thời gian đã trở về còn cười hỏi cô sao không đi chơi nhiều hơn, làm cho cô chỉ có thể cười khổ. Cô... đã phụ ý tốt của hắn.

Trở về nhà trọ sớm, cô lập tức lái xe ra ngoài đi mua bột mì cùng nguyên liệu nấu ăn, tuy rằng không hy vọng xa vời Thân Đồ Mặc sẽ động lòng tra tấn cô ít một chút, nhưng .... so với hoạ vô đơn chí còn tốt hơn.

Ban ngày Mục Duy ở bệnh viện cố gắng nên mệt mỏi, bữa tối không có xuống lầu, Hà Nhạc Nhạc liền mang đồ ăn lên, bàn ăn chỉ còn hai tỷ muội Vinh gia.

Nguyễn Lân đâu?

Lầu 3 không có ai, Hà Nhạc Nhạc liền trực tiếp lên lầu 7.

Hoàng hôn mùa hạ, sắc trời vẫn sáng ngời như trước, Nguyễn Lân đang ngồi dưới đất dựa vào mặt tường thuỷ tinh, mặc một bộ quần áo tập thể hình lộ ra cơ bắp cường tráng, xung quanh bao phủ một tầng sương mù dày đặc.

Hà Nhạc Nhạc nhìn xa xa, hạ tầm mắt... thật ra đời người rất công bằng, bất kể là ai cũng đều có buồn rầu và đau khổ, mọi người cũng không cần phải đi hâm mộ người khác, cũng không cần thương hại bộ dáng đáng thương của bản thân. Cố gắng vì cuộc sống của mình, vượt qua cửa ải khó khăn của bản thân, khi có thừa năng lực có thể giúp đỡ người khác liền giúp đỡ, không cầu thiên hạ nể phục, nhưng không thẹn với lương tâm.

"Ăn cơm." Ngồi ở trước mặt nam nhân đang có sương mù vây quanh, Hà Nhạc Nhạc nhẹ giọng nói.

Nguyễn Lân ngẩng đầu. Phía Tây mặt trời lặng còn phiếm hồng, ở phía bên phải trên gương mặt cô ánh lên vệt sáng màu vàng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không hoàn mỹ, ngũ quan thậm chí không tinh xảo mấy, nhưng vì sao... Hắn cũng không muốn dời ánh mắt.

Hai mắt cô như hàm chứa gió nhẹ, không ấm không lạnh, giống như không có cái gì có thể tác động lòng của cô, cho dù sợ hãi, ánh mắt của cô cũng không bao giờ có khủng hoảng; nhưng mà khi ánh mắt ấy sa vào tìиɧ ɖu͙©, chỗ sâu trong ánh mắt lại giống như mị dược làm cho người ta xúc động, thầm nghĩ phải làm cho ánh mắt ấy hàm chứa ngại ngùng cũng mị hoặc.

Môi của cô, luôn nhẹ nhàng giương lên, cho dù có phiền não hay bĩu môi trêu chọc, môi cô vẫn nhếch lên rất chọc người.

Cô... vì sao lại là cô gái bán đứng thân thể của bản thân?

Thân hình to lớn như báo, hơi đứng lên đã đem cô gái trước mắt túm một cái nhào vào dưới thân mình, hai tròng mắt cuồng dã gắt gao nhìn chằm chằm cánh môi phấn hồng, lúc cô mở miệng trong nháy mắt liền dán môi hắn lên.

"A..." đầu lưỡi của cô! Nước mắt...

Một hồi lâu, Nguyễn Lân mới buông lỏng môi cô ra "Có chuyện gì vậy?"

"... Không cẩn thận cắn phải, trước, ăn cơm trước đi."

"Ừ." Một bên đáp lời, Nguyễn Lân một bên hôn lên cổ của cô, ngón tay thuần thục cởi nút thắt quần áo, cách áo ngực xoa nắn đầṳ ѵú no đủ của cô.

Hắn thích cô gái này.

Nếu như muốn nói hỏi vì cái gì, nguyên nhân nhất định là ── cô vừa vặn mới tốt. Cô không phải tuyệt thế mỹ nhân, nhưng nhìn hắn nhìn thuận mắt, thân thể cô còn xa mới xứng với từ hoàn mỹ nhưng hắn vuốt đều rất thuận tay thoải mái, tính tình cô rất mềm mại thiếu cá tính của cô gái hiện đại, nhưng như vậy mới tốt hắn thích khi dễ liền khi dễ; tối hôm qua lần đầu tiên thấy cô phát hoả, thậm chí hắn còn thấy cô bùng nổ như vậy mới tốt càng đáng yêu hơn... Hắn thích nhất là khi cô nũng nịu gọi hắn 'Lân', cảm giác ấy so với khi hắn làm một trận còn thoải mái hơn.

Cởϊ qυầи bò của cô xuống quăng qua một bên, Nguyễn Lân cứ ôm Hà Nhạc Nhạc chỉ còn nội y đi xuống lầu 3.

Nguyễn Lân...

Theo phòng tắm đến trên giường, hắn vốn không lúc nào rời đi thân thể của cô. Cùng hình ảnh ảnh đế thân sĩ thong dong bên ngoài nhà trọ hoàn toàn khác nhau, Nguyễn Lân ôm cô, vĩnh viễn luôn cuồng dã, hắn luôn lấy tốc độ nhanh nhất mạnh nhất áp bức làm thể lực cô mau chóng mất đi, rồi mới vào lúc thân thể cô mềm như một bãi nước tiếp tục làm. Hắn cũng không che giấu yêu cầu mãnh liệt của mình, mỗi một lần, lúc bắt đầu cự long của hắn tiến vào thân thể cô, hắn mỗi một giờ một khắc cũng muốn làm cho hoa huyệt của cô phải khắc sâu cảm nhận du͙© vọиɠ to lớn như lửa cháy đồng cỏ của hắn.

"Ừ... Trước, trước đi ra được không? Anh, Anh còn chưa ăn cơm."

"Tôi đang ăn."

"A..." ma sát kịch liệt nóng bỏng trong mật huyệt làm cho da đầu cũng run lên, nếu không còn có mật dịch, cô thậm chí hoài nghi cô có thể bốc cháy hay không. Nóng quá... Sâu quá... giống như cắm sâu vào trong bụng của cô...

"Tôi, tôi còn chưa ăn..."

Nam nhân cười nhẹ một tiếng, "Ăn no sẽ cho em." Thắt lưng đâm mạnh, luật động mê người.

"A a ── tôi, a ừ..." Chống cự lại kɧoáı ©ảʍ kinh khủng đánh thẳng vào tâm hồn, cô nâng cao thắt lưng muốn trốn thoát rút cắm dã man của hắn, lại bị hắn chèn một cái gối đầu ở chỗ dưới mông, mông nâng cao thừa nhận phong ba bão táp.

Nhìn cô gái dưới thân nhếch môi anh đào ngăn chặn tiếng rêи ɾỉ, tiết tấu bên hông Nguyễn Lân chậm lại, dịu dàng rút cắm một hồi lâu, ngay tại lúc lông mày cô giãn ra lại đột nhiên đâm mạnh vào, đem hoa huyệt chặt trất hút chặt sợ run

"A a a ── "

"Sao phải chịu đựng, lại muốn cắn đầu lưỡi sao?"

Bị hắn ác liệt trêu đùa làm cho thiếu chút nữa không khống chế được, cô tức giận trừng mắt hắn khóc nức nở rầm rì.

"Gọi tên anh."

"... Không gọi."

"Kêu?"

"Không gọi!"

"Gọi tên!"

"── tôi!"

"..."

"Ách a a ── "

Chương 98: Hai người càn quét