Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 4: Chơi tới chết khiếp

Chương 4: Chơi tới chết khϊếp

Trong giây lát lâm vào bóng tối, Hà Nhạc Nhạc căn bản cái gì cũng không nhìn thấy, chính là theo phản xạ muốn chạy trốn, cách càng xa cửa càng tốt. Nhưng không đợi cô phản ứng, cánh tay đã bị một người nắm chặt gắt gao trong tay.

- "Cô có biết... ở cổ đại khi nô ɭệ chạy trốn bị xử trí ra sao không?" - Thanh âm giống như đến từ địa ngục.

Hà Nhạc Nhạc không có biện pháp cả người run rẩy theo: "Tôi, tôi không biết..."

- "Đừng sợ! Đừng sợ a! Tối hôm qua đều vượt qua được, còn có cái gì đáng sợ! Nếu mỗi ngày đều sợ hãi như vậy, cô nhất định không chống đỡ nổi qua ba tháng! Cô không thể sợ. Trên thế giới này chuyện cô sợ đã có quá nhiều rồi, tuyệt không thể lại tăng thêm!

Nguyễn Lân một cước đá văng rương hành lý bên chân. Vốn tâm tình hôm nay của anh rất tốt, buổi tối còn mời tổ kịch bản đi ăn cơm, nhưng lúc tâm trạng anh vốn đang tốt đều vì nhìn thấy cô thu thập hành lý nháy mắt liền chuyển thành tức giận!

Cô gái này!... ...... ...

- "Đàn ông thì lấy phương pháp xử tử sau đó phơi thây, nữ nhân thì ném vào nhà chứa cho đàn ông chơi đến chết!"

- "Tôi, tôi không phải nô ɭệ!" Hà Nhạc Nhạc lấy dũng khí cãi lại. Nhiều năm như vậy, cô luôn nhắc nhở bản thân gặp bất cứ chuyện gì đều phải bình tĩnh, gặp biến không sợ hãi, nhưng thành quả huấn luyện của cô từ khi vào nhà trọ này đều biến mất.

- "Không sai, cho nên tôi sẽ không đem cô đùa chết... chỉ đem cô chơi đến chết khϊếp!"

- "A!" Người đàn ông vung bàn tay to, Hà Nhạc Nhạc tựa như một bộ quần áo bị ném tới trên giường.

- "Không" Cô buổi chiều... mới đổi qua drap giường, không, không thể, thân thể của cô vẫn còn đau... Hà Nhạc Nhạc muốn chạy trốn xuống giường, người đàn ông hừ nhẹ một tiếng kéo mắt cá chân của cô, đem cô kéo lại lên giường, đem cô ấn xuống giường, thuần thục kéo quần áo trên người cô xuống.

- "Ân a..." đầu tiên xâm nhập, là ngón tay thon dài của anh ta. Ngón tay truyền đến cảm giác thít chặt làm anh vừa lòng, nhưng còn không đủ để trấn an tức giận của anh. Đêm nay, anh không chỉ muốn xả bớt lửa giận, mà càng muốn làm cho cô gái này ghi nhớ thật sâu!

- "Không, a..." Đêm qua bị đối đãi thô bạo sớm khiến cánh hoa mềm mại sưng đỏ không chịu nổi của cô dị thường mẫn cảm, miệng hoa huyệt càng không chịu nổi nửa điểm gió thổi cỏ lay, hiện tại hai ngón tay đẩy vào rút ra kia như lưỡi cưa ở trong cơ thể cô cắt qua làm cô khó có thể chịu nổi.

- "Nhẹ, nhẹ chút, xin anh...."

Thanh âm của người con gái nũng nịu đáng thương cầu xin vừa vào tai, một cảm giác bén nhọn kɧoáı ©ảʍ liền nhanh chóng chạy dọc sống lưng, lướt qua hai vai, cuối cùng xâm nhập vào ngực Nguyễn Lân. - Khóe môi Nguyễn Lân cong cong, lực đạo trong tay không hề giảm lại càng gia tăng, chọc cho người con gái bật tiếng khóc cùng tiếng rêи ɾỉ ngày càng nồng đậm.

Cái gì cũng không nghĩ được, cái gì cũng không làm được, thân thể tựa hồ như không thuộc về chính bản thân cô, bị người đàn ông gắt gao đặt trên giường, cảm giác duy nhất của Hà Nhạc Nhạc chính là địa phương đang bị tùy ý đùa bỡn kia.

Người đàn ông tà ác đâm vào thật sâu, xoáy tròn, phảng phất nội huyệt nhỏ hẹp cất giấu bảo vật không ngừng cong ngón tay tìm kiếm.

- "A... A... Ngô... Đừng... Cầu anh, không cần lại...a " Theo trong mật đạo chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠. Nguyên bản đau đớn xen lẫn trong đó lại có chút ngứa ngáy khó nói, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực hạn nhẫn nại của cô.

Theo ngón tay anh ta ra vào hoa huyệt của cô không ngừng khép mở, vì né tránh tra tấn cô không ngừng vặn vẹo mông, thật sâu hạ thấp thắt lưng, lưng cùng vai đều căng thẳng, tất cả trước mắt đều làm cho thể xác và tinh thần của Nguyễn Lân vô cùng hưng phấn, cuối cùng, anh ta kết thúc trò đùa, cởi bỏ qυầи ɭóŧ, tay trái ôm lấy thắt lưng Nhạc Nhạc, làm cho Nhạc Nhạc quay mặt đối diện với hắn, rồi mới cắn đầu vai cô, hạ thể nóng rực như trường kiếm đâm xuyên vào, tốc độ ra vào như đóng cọc giống như vội vã không thể chờ.

- "A...............!" Tiếng thét chói tai của Nhạc Nhạc làm Nguyễn Lân không thể khống chế cả người run lên, kɧoáı ©ảʍ vĩ đại kém chút nữa làm anh tước vũ khí đầu hàng.

Động tác của Nguyễn Lân chậm lại: "Cầu tôi" - "Cầu, cầu anh.... Đừng, đừng tiến vào a............" - Động tác va chạm cùng với tiếng cầu xin của cô gái vang lên như mưa rền gió dữ.

Lần đầu tiên, Nguyễn Lân cảm thấy thanh âm của phụ nữ lại dễ nghe như vầy mà không phải tiếng huyên náo, vì để nghe được càng nhiều, càng lâu, anh thậm chí tận lực áp chế phóng thích du͙© vọиɠ của bản thân, một lần lại một lần kéo dài thời gian tấn công, lăn qua lộn lại ép buộc thiên hạ dưới thân mình.

Không được... Cô thật sự không được. Cô cảm thấy bản thân tựa như đang bị dày xéo. Ai tới cứu cô a.......

Thế giới này tựa hồ không có chúa cứu thế đi, ít nhất trong thế giới của cô không có. Cùng những năm hồi nhỏ giống nhau, giống như thế giới của cô ở trong nháy mắt sẽ từ ban ngày chuyển thành đêm đen, cũng không có ai tới cứu cô. Cô, chỉ có thể tự cứu mình.

Đè nén rêи ɾỉ thống khổ, Hà Nhạc Nhạc nắm chặt drap giường dưới thân, nín thở, dùng hết khí lực của bản thân giữ chặt lại cái mông. Mặc dù người đàn ông xuyên qua có lực, nỗ lực của cô chỉ có thể tạo ra được tác dụng cực kỳ nhỏ bé, nhưng làm biến mất ý chí cuối cùng như một cọng rơm của người đàn ông như vậy là đủ rồi.

Nguyễn Lân gầm nhẹ một tiếng, rốt cục kiềm chế không được ở trong mật huyệt hút chặt phun ra một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Tuy rằng cực kỳ yêu thích cảm giác này, nhưng "bị bắt" bắn tinh làm Nguyễn Lân rất khó chịu. Đem nam căn để nguyên trong cơ thể người con gái, Nguyễn Lân trực tiếp nằm trên thân thể mảnh mai không chịu nổi của Hà Nhạc Nhạc, vùi đầu ở bên gáy của cô, ngửi hương thơm thơm mát của cô.

Chương 5: Chơi rồi lại chơi