Bút Ký Giải Phẫu Có Thật: Sổ Điều Tra Của Một Pháp Y Về Nguyên Nhân Tử Vong

Phần 12 - Chương 8: Lời khai của kẻ sát nhân sau 13 năm: Tay nghề của anh ta quá tốt, tôi không thể chịu được

Chín.

Trong vụ án này, con số mười ba được lặp đi lặp lại nhiều lần, giống như một điềm báo vậy.

Một số thành viên của tổ chuyên án năm đó: Pháp y Dư, đội trưởng Vương của Lữ đoàn cảnh sát Hình sự, chủ nhiệm Lý của phòng DNA lại một lần nữa họp mặt sau mười ba năm.

Đội trưởng Vương đội cảnh sát hình sự gần đây thấy thông tin có người dùng kỹ thuật DNA để xác định danh tính chủ nhân ngôi mộ cổ, làm anh nhớ đến vụ án cả nhà bác sĩ nha khoa bị sát hại kia.

Vào thời điểm đó, do hạn chế về kỹ thuật, không đưa ra được thông tin của nghi phạm nhưng bây giờ, một giọt máu cũng có thể nói lên rất nhiều thứ.

Nếu nói máu là ổ khoá, thì kỹ thuật xét nghiệm chính là chìa khoá và người giữ chìa khoá này chính là pháp y.

Bọn họ tụ họp lại với nhau bàn bạc để kiểm tra lại các tài liệu của năm đó.

Một nhóm người vây quanh những vật chứng, sau khi kiểm tra, họ nhất trí xác định chứng cứ có giá trị nhất chính là mười ba viên gạch lát nền kia –hình vuông 25 cm, màu xám xanh, bên trên có dấu chân dính máu.

Sau khi sự việc xảy ra, nó đã được cảnh sát cất giữ đàng hoàng, mỗi lần cục công an chuyển địa điểm làm việc đều được các chuyên gia cẩn thận mang đi theo.

Năm đó, trọng tâm xét nghiệm của các pháp y đi trước chính là vết chân dính máu trên gạch lát nền. Nhưng lần này, việc này được trao đến tay tôi, thay vì bám vào những dấu chân kia, tôi lại chú ý đến những giọt máu để lại trên nền gạch.

Ý nghĩ của những giọt máu này có khả năng chính là máu của nghi phạm. tại hiện trường có dấu vết đánh nhau, nhiều khả năng nghi phạm đã bị thương. Trước đây chỉ có thể xét nghiệm nhóm máu, nhưng công nghệ ngày nay có thể nhắm thẳng vào một người.

“Chúng ta phải tìm ra bằng bất cứ giá nào”. Chủ nhiệm phòng DNA nói.

Trích xuất vết máu là một việc quen thuộc với tôi, nhưng lần này tôi đột nhiên hơi lo lắng – gạch lát nền trước mặt tôi không phải là vật chứng thông thường, nó ở phòng chính nhà Hà Lập Bân, nặng trĩu.

Năm đó, nghi phạm đã dẫm lên nó rời khỏi hiện trường, rồi sau đó hoàn toàn biến mất.

Tôi gần như nín thở, động tác cẩn thận, quan sát từng viên gạch một.

Sau hai tiếng quan sát, cuối cùng cũng tìm ra vài giọt máu trên hai viên gạch, một giọt ẩn trong khe hở hoa văn, vô cùng kín đáo.

Vài ngày sau đã có kết quả của hai mẫu máu này: DNA là của hai người đàn ông khác nhau.

Mấy vết máu được giấu kín này giống như nhân chứng đã im lặng bấy lâu nay, mà cuối cùng cũng sắp lên tiếng nói ra tất cả.