Bút Ký Giải Phẫu Có Thật: Sổ Điều Tra Của Một Pháp Y Về Nguyên Nhân Tử Vong

Phần 12 - Chương 7: Lời khai của kẻ sát nhân sau 13 năm: Tay nghề của anh ta quá tốt, tôi không thể chịu được (1900 chữ)

Tám.

Manh mối đến từ vết máu dính trong xô.

Kỹ thuật viên đã tìm gặp một chuyên gia lâm nghiệp, qua phân tích, chiếc cán này làm từ thân của một loại cây keo năm năm tuổi mọc ở khu vực nhiễm mặn.

Kết quả này làm mọi người phấn khởi, bởi hiện trường vụ án thuộc khu vực nhiễm mặn, tức là cây keo làm cán rìu cách hiện trường không xa, hung thủ cũng ở khu vực này.

Vào thời điểm đó, các phương tiện kĩ thuật chưa phát triển, cách giải quyết vụ án cũng chủ yếu dựa vào phương pháp truyền thống – điều tra theo kiểu dàn trải, dùng mắt thường và kinh nghiệm để tìm ra điểm khả nghi.

Trong một vòng điều tra mới, đã xuất hiện một người đàn ông phù hợp với các đặc điểm của nghi phạm.

Pháp y Đổng và nhóm của ông ấy đã gặp một gia đình rất kì lạ, đến điều tra rất nhiều lần đều không mở cửa.

Một lần đứng đợi ngoài cửa, pháp y Đổng nghe thấy có tiếng động trong sân nhưng bọn họ có gõ cửa hay gọi như thế nào cũng không có ai mở cửa. Bọn họ không vội vàng hành động mà liên lạc với đồn cảnh sát, biết được nhà này có một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, tên Đinh Chí Phong.

Nhiều lần gõ cửa như vậy cũng không trả lời đã khiến pháp y Đổng nghi ngờ, tuổi tác của Đinh Chí Phong cũng hoàn toàn phù hợp với phạm vi điều tra được vạch ra của nghi phạm. Cậu ta trở thành đối tượng nghi ngờ trọng điểm.

Chạng vạng vài ngày sau, pháp y Đổng và hai cảnh sát điều tra lại đến ngôi nhà kia. Lúc này là giờ ăn tối, ngoài sân sáng đèn, trong nhà có người.

Lần này, bọn họ đã yêu cầu trưởng an ninh thôn đến gõ cửa gọi người ra.

Một lúc sau, cánh cửa mở ra, một người đàn ông da đen gầy gò với khuôn mặt nhăn nhó ló đầu ra, sau khi nhìn thấy là trưởng an ninh thôn mới nở một nụ cười. Mở cửa ra, pháp y Đổng thấy có một người phụ nữ khác ở trong sân, mặc quần áo tối màu, lưng còng xuống, vẻ mặt buồn bã.

Khi bọn họ bước vào cửa, trưởng an ninh thôn nói anh ta có việc gấp ở nhà nên rời đi trước. Hai vợ chồng dẫn ba người họ vào nhà, người đàn ông đen gầy vừa đi vừa ho khan, người phụ nữ lập tức đi qua đỡ anh ta.

Đèn trong phòng lờ mờ, có mùi ẩm mốc trong không khí. Trên tường căn phòng chính nổi bật lên một tấm áp phích phim có in hình một nữ diễn viên xinh đẹp.

Hai vợ chồng mời bọn họ ngồi xuống uống trà, pháp y Đổng và hai cảnh sát điều tra ngồi xuống một chiếc bàn thấp, giải thích ngắn gọn mục đích đến đây, pháp y Đổng lấy cuốn sổ ra để chuẩn bị ghi lại chi tiết.

Nhưng đúng lúc này đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.

Khi pháp y Đổng vừa nhìn lên trên, đã thấy một bóng đen từ trong phòng xông ra. Cậu ta cởi trần, đầu tóc bù xù, trong tay cầm một cái liềm. Dưới ánh đèn, lưỡi liềm sáng chói cách đầu pháp y Đổng nhiều nhất chỉ là một mét.

Pháp y Đổng lúc đó bị doạ hoảng rồi, cảnh sát điều tra bên cạnh túm chặt cậu ta, kéo cậu ta lên rồi đưa ngoài. Cặp vợ chồng phía sau ngay lập tức ôm chầm lấy bóng đen kia. Rất nhanh sau đó, cửa nhà lại bị khoá.

Sau một hồi kinh sợ, pháp y Đổng đã nhanh chóng báo cáo cấp trên “Đinh Chí Phong có xu hướng bạo lực nghiêm trọng, chiều cao và tuổi tác hoàn toàn phù hợp, có hiềm nghi gây án rất lớn.

“Đứa nhỏ này bị bệnh tâm thần”, bí thư chi bộ thôn nói. Khi Đinh Chí Phong lên cơn, cậu ta thường cởi trần chạy ra đường, gặp người nào liền đánh người đó, người dân trong thôn sợ hãi nên cha mẹ cậu ta mới nhốt cậu ta trong nhà.

Sau nhiều lần được cảnh sát xác nhận, vào ngày gây án Đinh Chí Phong đã ở nhà không ra ngoài, hàng xóm có thể làm chứng. Nghi phạm “Vũ Phong Tử” này cuối cùng cũng được loại trừ khỏi diện tình nghi.

“Thật sự sau này nghĩ lại, một kẻ điên căn bản không thể nghĩ một cách thấu đáo như vậy, biết đeo găng tay khi gây án, rồi còn thu dọn hiện trường”. Pháp y Đổng kể lại, thấy mình đã quá nóng vội khi báo cáo lên trên.

Nhưng manh mối duy nhất lúc đó chỉ là hy vọng. Trong vòng bốn tháng, hơn sáu mươi người tập trung làm việc, ăn ở, lao đầu vào vụ án gϊếŧ người này.

Kéo dài lâu như vậy nhưng chưa phá được án, mọi người bắt đầu nóng vội.

Nhưng không ai trong tổ chuyên án bỏ cuộc giữa chừng.

Thời gian đầu, do nguyên tắc bí mật và không tiện truyền tin, nên mọi người hầu như không liên lạc gì với gia đình. Sau đó, các lãnh đạo thấy như thế này không phải là cách thế là mỗi đêm sau khi mọi người thu thập tình hình xong, có thể báo cáo cho gia đình biết bản thân vẫn bình an vô sự.

Đó là khoảng thời gian thư giãn nhất trong ngày của các anh cảnh sát.

Tổ chuyên án được trang bị cho vài chiếc điện thoại di động, pháp y Dư vẫn còn nhớ rõ, đó là điện thoại bật nắp Motorola. Điện thoại chỉ có vài chiếc nhưng người quá đông, những cảnh sát không mượn được điện thoại chỉ có thể xếp hàng trước điện thoại công cộng trong hành lang của khách sạn.

Một ngày nọ vào nửa đêm, pháp y Dư nhìn thấy một cảnh sát điều tra ngồi xổm ở hành lang, ông ấy bước đến, cảnh sát điều tra kia có vẻ xấu hổ rồi quay mặt đi chỗ khác.

Mắt cậu ấy đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên gương mặt. Cậu mở to miệng và cố gắng hết sức để kìm nén bản thân, nhưng không có âm thanh nào phát ra từ cổ họng. Pháp y Dư hỏi có chuyện gì vậy, cậu ấy không kìm chế được nức nở “Con em bị cảm, người nhà không chú ý đến, nó bị viêm cơ tim rồi”.

“Cậu trở về đi”. Pháp y Dư khuyên cậu nên báo cáo những khó khăn này với lãnh đạo.

“Anh, vụ này rất quan trọng, em không muốn rút lui”. Cậu ta nắm tay pháp y Dư “Sau này có khả năng sẽ không gặp phải vụ án lớn như vậy nữa. Em không cam tâm lui về, nhưng khi nghĩ đến con em, em đau lòng quá”.

Trong bốn tháng qua, tổ chuyên án cũng có những chuyện vui.

Một viên kỹ thuật vì không thể hoãn ngày cưới nên lãnh đạo cho cậu ta nghỉ ba ngày. Nhưng sáng sớm ngày thứ hai của hôn lễ, chú rể phải vội vàng trở về tổ chuyên án để không làm chậm trễ công việc.

Những gì cần cân nhắc bọn họ đều đã nghĩ xong rồi, làm tất cả những gì có thể, nhưng hung thủ gây ra tội ác này lại giống như bốc hơi khỏi nhân gian.

Cảnh sát kỹ thuật cẩn thận lưu giữ lại tất cả các vật chứng được trích xuất tại chỗ, mười ba viên gạch lát sàn cũng được thu thập đến phòng vật chứng.

Tổ chuyên án giải tán rồi, tại buổi họp chuyên án lần cuối cùng, lãnh đạo cũng động viên mọi người “Có lẽ bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp nhất để phá án, mọi người đừng nản lòng. Chỉ cần chúng ta không bỏ cuộc, một ngày nào đó vụ án chắc chắn sẽ được giải quyết thôi”.

Trong bữa ăn giải tán, nhiều người đã say khướt, mọi người đều không cam tâm. Suốt bốn tháng, không thể tìm ra hung thủ. Mọi người đều cảm thấy nếu cứ kéo dài thời gian thì hi vọng sẽ càng ít.

Pháp y Dư vẫn chưa chạm đến một giọt rượu nào. Ông đã tự hỏi bản thân mình không biết bao nhiêu lần: Tôi có thể uống hết nửa chai rượu lần trước không?

Ông ấy muốn đợi đến ngày kết thúc vụ án này.

Một vài người thân thuộc nói đùa với ông ấy, nhắc đến việc ông ấy khâu tay vào xác chết, pháp y Dư tự cười nhạo bản thân mình “Có lẽ tôi với cô bé ấy có duyên”.

Nhiều năm sau, ông nhớ lại sự trùng hợp của vụ án lúc ấy, căn bản không thể lý giải rõ ràng được.

Cô bé bị sát hại chỉ mới mười ba tuổi, ở hiện trường phát hiện mười ba dấu chân dính máu được tìm thấy, có mười ba nghi phạm chính đang được điều tra, mười ba viên gạch lát nền trong phòng chứa vật chứng giống như mười ba tảng đá đè lên trái tim của cảnh sát.

Ẩn sâu trong chúng chất chứa những bí mật, chỉ cần giải mã thành công liền có thể tìm ra sự thật.

Mười ba năm sau, vào một buổi sáng đầy nắng, pháp y Dư đưa tôi vào con hẻm ở thôn Bắc Kiều. Dưới cái nhìn của người dân, chúng tôi dừng lại trước cửa nhà bác sĩ nha khoa có treo bảng “Ngôi nhà hạnh phúc”.

Không lâu sau, một người đàn ông cao gầy khoảng năm mươi sáu mươi tuổi đi về phía chúng tôi với một chùm chìa khoá trong tay.

“Đến rồi sao”. Ông ta chào pháp y Dư.

Chìa khoá trong tay ông ta hướng tới cánh cổng, mở ổ khóa lớn. Hai cánh cửa gỗ sơn mài đen cùng lúc phát ra tiếng “cạch cạch”, thời gian như ngừng trôi, rồi quay ngược lại trong tích tắc, tôi giống như trở lại mùa đông mười ba năm trước.

Tôi đã trích xuất một vài vết máu tại hiện trường, nghe pháp y Dư mô tả về vị trí, quần áo, tư thế và đặc điểm vết thương của từng nạn nhân. Giống như đang kể về một vụ án mới xảy ra hôm qua vậy.

Chúng tôi dừng lại ở phòng của cô bé lâu nhất.

Vết máu trên tường đã sậm màu, nền gạch cũng mất màu hoàn toàn từ khe hở giữa các tấm ván giường. Máu của cô bé được vẽ với các hình thù kỳ dị, giống như một con sói.

Hiện trường này giống như đã đợi tôi mười mấy năm nay.

Nhưng lần này không giống lần trước, chúng tôi đã nắm trong tay “chìa khoá”.