Ác Linh Quốc Gia

Quyển 9 - Chương 1: Cảnh báo của Lương Nhược Vân

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

๖ۣۜQuyển 9: Đóng chặt hoàn toànDịch: Vạn Vũ HạoBiên: Mã Phương Linh

Lãnh Nguyệt tựa đầu vào thành giường, tay đang cầm di động nhưng vẫn còn hơi run rẩy.

Lương Nhược Vân cũng đã cảnh báo với hắn qua điện thoại rằng sự

việc rất nghiệm trọng, phong ấn trên người hắn do sư phụ để lại cũng bắt đầu rạn nứt, tính cả lần này, thì hắn đã sử dụng hai lần sức mạnh quỷ thể rồi.

Lần đầu là do sự kiện trước đi với toàn đội, hắn bị nhốt trong ảo ảnh không thoát ra được, bởi vì nghĩ đến sự an nguy của mọi người nên đã gỡ phong ấn, sử dụng sức mạnh của quỷ thể để thoát ra ngoài ảo ảnh, và gϊếŧ chết con quỷ kia ở trong một ngôi miếu đổ nát, cùng bị thương nặng với Từ Thiên Hoa.

Hắn và Từ Thiên Hoa cùng ở đó là do hắn đuổi theo và truy sát Từ Thiên Hoa đến đấy, kết cục hắn bị thể quỷ vật phản phệ(*) khiến cho hôn mê bất tỉnh nên Từ Thiên Hoa mới may mắn giữ được mạng.

(*) Kiểu dạng như không thể dung hợp dẫn đến phản ứng xấu.

Những chuyện này lúc đó hắn cũng không hay biết, cho đến lúc tỉnh dậy mới nhớ ra, thiếu chút nữa là có thể tự mình giết chết Từ Thiên Hoa. Đây là một sai sót khi vận dụng sức mạnh quỷ thể, bởi vì hắn khó có thể khống chế hoàn toàn sức mạnh quỷ thể, cho nên khi Lãnh Nguyệt mở phong ấn, phần lớn thời gian đều bị sức mạnh này chi phối.

Trước khi lâm chung sư phụ hắn cũng đã nhắc nhở hắn, với sức mạnh này nhiều nhất cũng chỉ vận dụng được ba lần, bởi vì nếu số lượng hắn mở phong ấn càng tăng, thì phong ấn Quỷ vương của sư phụ hắn càng ngày càng yếu, cho đến khi không còn cách nào kìm hãm được sức mạnh đó nữa.

Lần mở thứ 3 là cực hạn, mà sức mạnh Quỷ Vương trong cơ thể hắn rất có thể sẽ thoát khỏi phong ấn mà bạo phát.

Vì lẽ đó………trừ khi nắm bắt thành thạo, nếu không cho dù hắn có bị giết chết thì cũng không thể sử dụng lại sức mạnh kinh dị này.

Bởi vì một khi sức mạnh Quỷ Vương bên trong cơ thể bạo phát hoàn toàn, như vậy trong chớp mắt thì hắn sẽ mất đi thần trí, đến lúc đó không biết sẽ giết bao nhiêu người vô tội, vì vậy khả năng này sẽ bị hắn loại trừ đi ngay từ trong trứng nước.

Lãnh Nguyệt đã cam kết với Lương Nhược Vân rằng, trừ khi luyện đến độ thành thục nếu không sẽ không mở phong ấn. Ngoài ra Lương Nhược Vân cũng đã có cho hắn 1 lời đề nghị, mà đề nghị này đã nói cho hắn biết trước khi sư phụ hắn lâm chung về phương pháp bất mưu nhi hợp.

Lúc Lãnh Nguyệt đang suy nghĩ, Hạ Thiên Kỳ với Triệu Tĩnh Thù lại tranh giành đi vào, nhưng khi nhìn thấy được gương mặt lo lắng của Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ không khỏi nói rằng:

“Ái chà, hiếm thấy nha, tảng băng tiểu Nguyệt Nguyệt lại còn biểu hiện lo lắng cơ à, đừng sợ, Kỳ ca của anh sở dị trụ lại chỉ là muốn nhanh hơn chút mà thôi, thêm 2 ngày là có thể xuất viện bay nhảy được mà.”

“Nói nhiều như vậy, xem ra anh bị thương vẫn còn nhẹ.” Lãnh Nguyệt thấy gương mặt thản nhiên của Hạ Thiên Kỳ, bất đắc dĩ nói.

“Tôi thấy anh vẫn không ổn, nếu như không sao thì mau luyện tập với Tĩnh Thù đi, đừng để đến ngày nào đó phải mất mặt.”

Hạ Thiên Kỳ không quen Lãnh Nguyệt như vậy, dù sao thì mấy ngày nay Triệu Tĩnh Thù bận bịu trước sau để chăm sóc bọn họ, chính vì thế nên bọn họ cũng có chút thư thái lạc quan, không thể gọi là đau lòng.

Lãnh Nguyệt hiển nhiên cũng biết là khoảng thời gian này đều nhờ Triệu Tĩnh Thù chăm sóc, lúc này khi hắn thấy Triệu Tĩnh Thù, cũng liền mở miệng nói từ cảm ơn.

“Anh đừng nghe Thiên Kỳ ăn nói hàm hồ, nếu như không phải có các anh trợ giúp thì chắc bây giờ tôi có thể đã bị giết rồi, chăm sóc các anh là điều nên làm.”

“ Thế gian này đâu có cái gì là nên hay không nên, nhưng thực ra thì Nguyệt Nguyệt được đó, nghe được lời cám ơn của hắn còn khó hơn việc bắt hắn nhảy thoát y.”

Nghe Hạ Thiên Kỳ nói về mình như thế, Lãnh Nguyệt khó chịu lườm hắn, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi.

Thấy thế Hạ Thiên Kỳ cười đắc ý, tại sao hắn lại cứ thích trêu chọc Lãnh Nguyệt, bởi vì Lãnh Nguyệt ngoại trừ hừ lạnh ra, ngoại trừ không phản ứng ra thì hắn cũng chả làm gì khác, đối với việc tấn công ngôn ngữ thì hắn chẳng còn cách gì hay hơn.

“Canh hầm xương của tôi, nhân lúc canh chưa nguội mau uống đi.”

Lãnh Nguyệt không đếm xỉa đến Hạ Thiên Kỳ nữa, cũng không từ chối ý tốt của Triệu Tĩnh Thù mà gật đầu nhận lấy bát canh hầm xương và uống.

Đang uống thì bên cạnh Hạ Thiên Kỳ nói:

“Tôi và Tĩnh Thù đã bàn bạc rồi, trong thời gian này cô ấy sẽ dọn đến ở với chúng ta, chắc là anh không có ý kiến gì chứ.”

“Không có.” Lãnh Nguyệt lắc đầu.

“Có cho anh cũng không dám.”

Nghe vậy, Lãnh Nguyệt liền ho sặc sụa, hiển nhiên là thực sự đã bị Hạ Thiên Kỳ chọc tức.

Còn Triệu Tĩnh Thù thì bị hai người có tính cách trái ngược chọc đến phát cười.

Sau đó Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt ở thêm ba ngày tại bệnh viện, sau đó họ làm thủ tục xuất viện, liền láy xe về biệt thự.

Vốn là Lưu Ngôn Mẫn và Triệu Tĩnh Thù không về cùng họ, theo như lời của Lưu Ngôn Mẫn nói, hắn muốn ở cạnh Nam Cung Vân mấy ngày ở thành phố Tuyên, và Triệu Tình Thù vốn là người thành phố Tuyên, cũng muốn về thăm nhà, ngoài ra cô cũng muốn chuẩn bị cho việc dọn nhà.

Hạ Thiên Kỳ trải qua mấy lượt trị liệu, vết thương trên người hắn gần như đã bình phục, chỉ là do cái chết của Nam Cung Vân khiến lòng hắn rất buồn phiền.

Trên đường về, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt chẳng nói câu nào, Hạ Thiên Kỳ mở nhạc quá lớn, để làm cho bản thân không phải suy nghĩ đến những chuyện không vui.

Không một lời nào trên đường về, sau khi về đến biệt thự, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đều tự về phòng riêng của mình.

Sau khi tắm xong, khoác lên người bộ âu phục, com lê, mang đôi giày da lau đến sạch bóng, thì Hạ Thiên Kỳ lái xe rời khỏi biệt thự.

Là một người muốn tiền có tiền, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn thân hình có thân hình, muốn cái đầu có cái đầu tiêu chuẩn tài phú một đời, Hạ Thiên Kỳ thấy không thể cứ ở biệt thự an dưỡng như vậy được, hắn là một người trẻ tuổi nhiệt huyết và cần được thoải mái.

Vào thành phố và đến một hộp đếm lớn nhất, sau khi Hạ Thiên Kỳ dừng xe, liền vênh váo đắc ý đi vào.

Đã là hơn 10 giờ đêm, người trong hộp đêm vẫn còn thưa thớt, Hạ Thiên Kỳ tiến đến bàn gần sàn nhảy, cũng học giống trên TV, hắn để nhân viên phục vụ mang lên red bull, sau đo gọi 1 dĩa trái cây, cùng mấy lon bia.

Ngồi một mình, chìm đắm trong âm nhạc đinh tai nhức óc, Hạ Thiên Kỳ uống liên tục từng ly.

Hắn từng ước mơ một ngày nào đó giống như những người có tiền kia, đến nơi hộp đêm này để tiêu tiền, nhưng cho đến hôm nay, hắn cảm thấy đột nhiên ước mơ đó trở nên thật vô vị, thật không bằng lúc trước cùng với mây người Dương Thư Thành, Tào Kim Hải, ngồi xổm ở trước ký túc xá ăn mì uống bia, như vậy mới thú vị.

Chìm đắm trong ưu sầu, rất nhanh Hạ Thiên Kỳ đã uống cạn số rượu trên bàn, sau đó hắn gọi phục vụ thêm một số loại rượu vang đỏ và tiếp tục uống.

Hắn vốn không thích uống rượu vang đỏ, nhưng biết làm sao được hắn phải tỏ ra mình thật cool cho mọi người, rằng người có tiền thì phải uống rượu Tây, cho nên hắn càng phải học. Nhưng trên thực tế, thật không bằng hai chai nước ngọt để uống cho đã miệng.

Nhưng nước ngọt thì lại không thể say, hắn đến đây mục đích là để được say, say một lần, sau khi tỉnh sẽ lại là một Hạ Thiên Kỳ vui vẻ lạc quan.

Uống đến không biết bao lâu sau, nhân viên phục dựa theo khách mà đãi ngộ, lại tặng thêm một dĩa trái cây nữa, lúc mấy đĩa trái cây đã hết, Hạ Thiên Kỳ mới để ý xung quanh đã đầy người.

Phía trên bục sàn nhảy không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người đeo tai nghe, cầm

micro không biết đang xì xồ cái gì mà DJ, kèm theo đó là một đám con gái không biết sợ lạnh, ăn mặc thiếu vải đang làm điệu bộ gợi cảm.