Ác Linh Quốc Gia

Quyển 13 - Chương 20: Dị biến

Dịch: Hàn Phong Vũ

Trong lúc giãy dụa, Hạ Thiên Kỳ thử phóng quỷ khí ra ngoài nhằm tiêu hủy hết đám rong rêu trói chặt trên người mình, nhưng không biết vì sao mà số lượng rong rêu lại nhiều bất thường, chúng vương đến từ khắp bốn phương tám hướng với tốc độ kinh hoàng, nhanh hơn gấp mấy lần so với tốc độ hắn dùng quỷ khí tiêu hủy.

Cả người Hạ Thiên Kỳ bất động, quỷ khí không cách nào tóm được mớ rong rêu kia, lúc này không khỏi khiến hắn có chút tuyệt vọng.

Dưới nước khó hít thở được, mà hắn càng vùng vẫy thì ngực càng khó chịu, đồng nghĩa với càng khó kéo dài thời gian dưới nước.

"Tỉnh táo lại, không được hoảng loạn."

Dựa vào kinh nghiệm đối mặt với nguy cơ sống chết trước kia, Hạ Thiên Kỳ biết rõ nếu hắn càng hoảng loạn thì tình huống sẽ trở nên nguy hiểm hơn, nếu như muốn chuyển hiểm nguy thành bình an thì yếu tố quan trọng là phải bình tĩnh lại.

Trong lòng Hạ Thiên Kỳ không ngừng ám thị mình phải bình tĩnh, mà trong lúc ấy, hắn cũng nghĩ ra một cách có thể thoát thân.

Lúc này hắn ngưng tụ quỷ khí lại thành một cái cốc, sau đó hắn bao phủ cái cốc ấy quanh người mình, cùng bị bao phủ với hắn còn có đám rong rêu đang trói buộc trên người.

Mặc dù làm như vậy vẫn không cách nào để hắn thoát khỏi sự trói buộc, nhưng chỗ có ích là có thể cách ly tuyệt đối với đám rong rêu bên ngoài, cũng không cần lo lắng dùng quỷ khí tiêu hủy số rong phía sau, còn có thể tránh được việc quá nhiều rong vây lấy mình.

Trên thực tế, biện pháp này của Hạ Thiên Kỳ đã đạt được vài hiệu quả nhất định, số rong bên ngoài bị cản lại, chỉ trong nháy mắt, Hạ Thiên Kỳ gần như lấy lại tự do, nhưng không đợi đến khi hắn nổi lên mặt nước để hớp thêm ít không khí vào miệng, hắn lại cảm giác quỷ khí quanh hắn giảm đi hơn phân nửa chỉ trong nháy mắt, còn như Hạ Thiên Kỳ thì chìm xuống sâu hơn một chút.

Trong lúc bịt miệng trông mong, Hạ Thiên Kỳ cũng không buồn quan tâm rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra, chỉ liều mạng bơi thẳng về phía trước, nhưng đúng lúc này, mớ rong rêu vừa lùi đi lại bắt đầu xông đến.

Hạ Thiên Kỳ hóa ra quỷ binh lao lên ngăn chặn, lúc này vì động tác quá mạnh nên hắn uống phải một ngụm nước, lập tức sau đó hắn cảm thấy váng đầu hoa mắt.

Thân thể lại chìm xuống dưới thêm một chút, Hạ Thiên Kỳ buộc lòng phải giữ hơi lần nữa, tiếp tục bơi thẳng về trước.

Mớ rong rêu này như vô cùng vô tận, hơn nữa còn có năng lực sinh tồn cực mạnh, dù Hạ Thiên Kỳ công kích thế nào đi nữa, có làm đủ mọi cách để tránh né thì cũng không thể thoát khỏi chúng.

Vung một nhát lưỡi hái chặt đứt một đám rong rêu lớn đang lao thẳng về phía mình, Hạ Thiên Kỳ nhân cơ hội nhô đầu hướng lên khỏi mặt nước vội vàng hít sâu mấy hơi thở, cảm thấy cả người mình tràn đầy sinh lực.

Nhưng không đợi đến khi hắn có thể phản ứng trở lại, cùng lúc đó lại cảm thấy cổ chân bị thứ gì đó vươn lên bắt được, hắn lại dùng sức đạp mạnh một cái theo bản năng, nhưng không đợi đến khi thở ra một hơi sức thì đã bị kéo vào trong nước.

Hạ Thiên Kỳ đạp nước vài cái, tiếp theo đó lại nhìn thấy khuôn mặt của một phụ nữ hiện ra thấp thoáng trong làn nước, lập tức sau đó, khuôn mặt này trở nên ngày càng rõ nét.

Khi Hạ Thiên Kỳ thấy rõ ràng thì khuôn mặt kia chỉ cách hắn một khoảng bên cạnh, đó thật sự là một khuôn mặt phụ nữ, không, nói cho chính xác hơn thì đó là khuôn mặt của nữ quỷ.

Khuôn mặt của nữ quỷ trắng bệch như tuyết, thân thể trong làn nước mập mạp dị thường, Hạ Thiên Kỳ vung lưỡi hái chém về phía ả ta, lại nhìn thấy nó hơi lắc lư đầu, tức khắc đám rong rêu bên cạnh người nó xoay tròn, rồi đồng loạt tràn về phía Hạ Thiên Kỳ.

Cũng mãi cho đến giờ này phút này, xem như là Hạ Thiên Kỳ đã thật sự hiểu được, mấy thứ kỳ quái trói buộc hắn từ đầu đến giờ không phải rong rêu, mà là tóc của con nữ quỷ này.

Cả đầu tóc của nữ quỷ ước chừng che phủ khắp cả mặt nước, hơn nữa còn có năng lực sinh tồn nhất định, trong làn nước nhìn sơ qua thì giống như là một đán rong rêu trôi lờ lững trên mặt nước.

Mức độ ghê tởm của Hạ Thiên Kỳ với tóc tai ngay lập tức lại tăng lên một phần lớn, nữ quỷ này đúng là một con lệ quỷ, hơn nữa lúc này còn ở trong môi trường mà nó thấy thoải mái nhất, đó là lý do Hạ Thiên Kỳ biết rất rõ, nếu mình còn ở trong tình hình này thì sẽ không có đến nửa cơ hội chiến thắng.

Nếu như muốn giữ lại cái mạng, hoặc là nói muốn có cơ hội giữ lấy cái mạng của mình, thì nhất định phải rời khỏi đầm nước đọng này, nếu không thì theo thể lực hắn đang dần mất đi, cứ dây dưa tụt xuống phía dưới thêm nữa thì chuyện phải chết là không thể nghi ngờ.

Hạ Thiên Kỳ cố gắng nghĩ ra cách thoát thân, nhưng chuyện trước mắt là nữ quỷ này đã nuốt sạch sự bình tĩnh của hắn, vốn dĩ không có cửa buông tha cho hắn rời khỏi nơi này, cho nên nếu như muốn chạy trốn thì phải buộc nữ quỷ này lùi bước.

Hạ Thiên Kỳ vừa liều mạng vung lưỡi hái lên, vừa cố nghĩ ra cách phải khiến mớ tóc kia trói hắn lại cho thật chắc chắn, cùng lúc đó, hắn sẽ phân rã quỷ giáp vây quanh người mình thành quỷ khí, sau đó lại hóa thành một nắm quỷ binh nắm chặt trên tay.

Một nắm quỷ binh để cắt mớ tóc bao vây tứ phía kia, còn một cái khác bên cạnh thì dùng để tấn công nữ quỷ kia.

Chiêu thức biến đổi này của Hạ Thiên Kỳ đã phát huy tác dụng, hai lưỡi hái liên tục lao thẳng về phía nữ quỷ kia, nữ quỷ nhanh chóng lui ra ngoài để tránh đi mũi nhọn trước mắt, thấy thế, Hạ Thiên Kỳ nhanh chóng lợi dụng lúc đang có chuyển biến tốt mà liều mạng bơi thẳng về phía trước.

Ló đầu ra khỏi mặt nước lần nữa, Hạ Thiên Kỳ không vội vàng hít thở, mà dùng sức bám lấy bờ đất phía trên.

Lúc này ở trong nước, nữ quỷ chủ động tấn công hắn một lần nữa, nhưng một khi Hạ Thiên Kỳ đã ngã một lần rồi thì sẽ khôn hơn lên một chút, làm sao có thể dính một chiêu đến hai lần được, cho nên không đợi đến khi mớ tóc kia lao thẳng về phía mình, hắn đã chật vật bò lên bờ nhanh nhất có thể.

Sau khi lên được bờ, đến nhìn Hạ Thiên Kỳ cũng không thèm nhỉn nữ quỷ dưới nước kia đến một cái, mà nhanh chóng bỏ chạy vào trong miệng thông đạo, theo sau là vô số tóc tai dày đặc vung ra khỏi mặt nước đuổi theo sát gót Hạ Thiên Kỳ.

Hạ Thiên Kỳ càng chạy càng cảm thấy sức lực trong người cạn kiệt, cũng không biết có phải do ngâm mình trong nước quá lâu hay không, đến giờ nghĩ thế nào cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Hắn bỏ chạy không ngừng nghỉ, nhanh chóng dùng chút quỷ khí ít ỏi còn lại ngưng tụ thành một tấm lá chắn che phủ trước miệng thông đạo bị phá hỏng kia, rồi cũng nhanh chóng bị mớ tóc tai kia liều mạng tấn công, không những vậy, lúc này con nữ quỷ kia rốt cuộc cũng bò lên đuổi theo hắn.

Hạ Thiên Kỳ vừa thở hổn bểnh vừa hớp nhanh hai ngụm khí, lúc này mới phát hiện trên người mình đầy vết thương nhỏ, những vết rách này vừa đau vừa ngứa ngáy, khiến hắn muốn phát điên lên được.

Nhưng lúc này hắn cũng cố không kiểm tra thêm thứ nữa, vì quỷ khí đã bị tiêu hao quá nhiều, nên ngay cả việc duy trì trạng thái Lệ quỷ cũng khó khăn.

Không biết làm sao, Hạ Thiên Kỳ chỉ có thể cầm bình thuốc nước phục hồi thể lực kia uống hết, bổ sung thể lực trước để tránh được mối nguy cơ trước mắt lúc này rồi tính tiếp.

Một chai nước thuốc vừa trôi xuống bụng, Hạ Thiên Kỳ bỗng nhiên cảm giác mình như vừa đánh một bát tiết gà, tốc độ lúc này nhanh hơn rất nhiều so với trước.

Mặc dù tốc độ của nữ quỷ sau lưng cũng rất nhanh, nhưng Hạ Thiên Kỳ đang dốc hết sức nên nó bị dẫn càng ngày càng xa.

Chạy trong thông đạo xấp xỉ một giờ, Hạ Thiên Kỳ chỉ mất sáu – bảy phút đã chạy thẳng ra bên ngoài, nhưng khi hắn vừa chạy ra khỏi thông đạo ấy, hắn lập tức nhìn thấy một mái tóc của phụ nữ xuất hiện ở ngay miệng lối rẽ bên cạnh.

Khi nhìn thấy nhau, ánh mắt hai người nhất thời giao nhau trong không gian, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy dường như mình đã từng gặp qua cô gái này trước kia, chỉ có điều khi nghĩ đến sau lưng còn có một con lệ quỷ đang đuổi theo sát gót, hắn cũng không còn chút tâm tư nào để đi nghĩ cho ra rốt cuộc mình đã gặp ô gái này ở nơi nào, thế nên hắn lại tiếp tục chạy trối chết.

Hiển nhiên, cô gái trẻ kia cũng không nghĩ đến chuyện Hạ Thiên Kỳ lại lao ra khỏi lối rẽ, sau vẻ ngạc nhiên nhất thời trên mặt, cô lập tức phản ứng lại rất nhanh, sau đó lại cúi đầu nhìn lại bản đồ trên đồng hồ vinh dự, sắc mặt thoáng chốc âm u đáng sợ.

"A a a! Thật là tức chết ta rồi, điểm vinh dự của ta đã bị đoạt mất!"

Khi cô gái trẻ kia phản ứng trở lại, sau đó muốn đi tìm Hạ Thiên Kỳ để tính sổ, thì Hạ Thiên Kỳ đã chạy thoát không thấy tăm hơi, sao còn có gan ở lại trong đường hầm này nữa.

Chạy ra khỏi đường hầm, Hạ Thiên Kỳ lại miễn cưỡng cố chịu đau mà sốc cả người dậy tiếp tục lao đi, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, một lát thì ngứa ngáy đến chết người, một lát sau thì đau nhức đến mức đến chết người.

Hạ Thiên Kỳ không biết vì sao mình lại thành thế này, hắn vội vàng cởϊ qυầи áo ra quan sát chỗ phát ra cảm giác đau đớn trên người, chỉ thấy trước ngực và hai mặt bên đùi mọc đầy một đám lấm chấm màu xanh sẫm.

"Mẹ nó, cái thứ chết tiệt gì thế này?!"