Tiểu Nhụy bị đánh đến độ đứng dậy cũng không vững, nàng ta sợ hãi không dám nhìn thẳng Mộ Dung Thanh mà nhanh chân chạy ra khỏi khuê phòng của nàng.
Mộ Dung Thanh không nói, Lăng Nhi cũng không hỏi gì nhiều. Lăng Nhi chỉ là cảm thấy dường như nhị tiểu thư của nàng ta thay đổi rồi, sa này nhất định có thể sống tốt hơn một chút.
Thoáng chốc đã đến lúc dự cung yến, Mộ Dung Thanh sau khi đã cùng Lăng Nhi lựa chọn kĩ càng liền vận một bộ y phục màu lam, không cầu kì nhưng lại mang đến cảm giác tươi mát, khiến người người nhìn vào đều có cảm giác vô cùng dễ chịu. Lăng Nhi không nhịn được mà tấm tắc khen một câu.
“Tư dung tiểu thư vốn đã đẹp, đúng là mặc bộ y phục nào cũng rất đẹp!”
Nàng không đáp, chỉ lặng nhìn Mộ Dung Vân Phượng, đại tiểu thư của Mộ Dung gia, nay đã là Tam hoàng tử chi thê, thân phận tôn quý vô cùng. Chỉ là vị đại tỉ tỉ của nàng tuy mệnh tốt, nhưng tâm địa cũng một chín một mười với Mộ Dung Tư Nguyệt, mãi mãi không thể sống mà không ôm một bụng đầy mưu kế.
Mộ Dung Thiên trước đây một lòng bồi dưỡng Mộ Dung Vân Phượng lẫn Mộ Dung Tư Nguyệt, một phần vì đó là thân sinh của Chu thị, Chu Nghiên, một phần chính là muốn lợi dụng hai tỉ muội bọn họ để thám thính trong cung.
Mộ Dung Vân Phượng gả cho Tam hoàng tử tuy không phải là hoàng tử được sủng ái nhất, nhưng ít ra cũng không đến nỗi lu mờ, hơn nữa trong tương lai còn có khả năng được trọng dụng. Còn Mộ Dung Tư Nguyệt, chính là mưu đồ muốn gả cho thái tử tương lai.
Hoàng đế lão nhân gia mươi ngoài năm mươi, thân thể còn cường tráng khỏe mạnh, lại được lòng dân, tuy có chín vị hoàng tử nhưng vẫn chưa lập thái tử. Thiên hạ đều đồn rằng hoàng thượng nhất định sẽ lập Thất điện hạ, hoàng tử mà hoàng thượng sủng ái nhất làm thái tử, nhưng vì Thất điện hạ không hứng thú với triều chính nên vị trí thái tử nay vẫn còn để trống.
Mộ Dung Thanh khẽ cảm thán trong lòng, Mộ Dung Thanh còn dám ủ mưu để Mộ Dung Tư Nguyệt làm mẫu nghi thiện hạ, thật sự là quá đánh giá thấp hoàng tộc rồi. Nếu thật sự vị Thất điện hạ kia sẽ trở thành thái tử, với tính cách cao ngạo mà Lăng Nhi đã nói, Mộ Dung Tư Nguyệt sợ chưa kịp gặp mặt thì đã bị hắn cho người ném đến núi Sơn Bắc rồi.
Yến tiệc bắt đầu chưa bao lâu, Mộ Dung Thanh đã cảm thấy buồn chán. Nàng ở lại lâu thêm một chút vì đương triều hoàng đế cứ một mực phải nhìn mặt nàng, tức phụ nhi tương lai của người. Mộ Dung Thanh có ấn tượng không ít với vị hoàng đế này, kiếp trước người đối xử với nàng rất tốt, còn có người đồn đoán rằng Tống Tử Ngôn được vị hoàng đế này trọng dụng hơn một chút cũng chỉ vì nàng là chính phi của hắn.
Vì một phần ân tình kiếp trước, Mộ Dung Thanh rất lễ phép đối đáp với hoàng thượng một hai câu, lời nào nên nói đều nói, lúc nào nên cười đều cười rất tươi. Chẳng qua, kiếp trước nàng cứ ngỡ sẽ không nhận được sự quan tâm của người khác, chỉ riêng hoàng thượng này đối với nàng rất nâng niu nên bây giờ nhìn thấy người còn khỏe mạnh như thế, nàng cũng cảm thấy có chút ấm áp.
Mộ Dung Thanh không nói chuyện được nhiều đã bị người của Thùy Dương công chúa gọi đi, hoàng thượng còn có chút tiếc rẻ, nhưng vì nể vị hoàng tỉ của mình nên chỉ dặn nàng thỉnh thoảng hầu chuyện cùng người, còn nói một câu.
“Lão Ngũ thì có gì tốt chứ, nếu không phải trước đây ngươi một lòng cầu chỉ hôn, trẫm nhất định sẽ tìm cho ngươi một tướng công tốt hơn.”
Mộ Dung Thanh không đáp, chỉ cười thật tươi. Năm tám tuổi nàng đã mất đi nương thân, mà Mộ Dung Thiên lại không để tiết lộ chuyện Minh thị qua đời, hoàng thượng cũng không phải thần thánh mà có thể biết. Năm đó nàng không biết tại sao Tống Tử Ngôn lại tận tình với nàng như thế, cứ ngỡ là nhất kiến chung tình nên mới cầu chỉ hôn. Mà đến lúc hoàng thượng biết Minh thị qua đời thì nàng cũng đã sớm được chỉ hôn với Ngũ hoàng tử hắn rồi.
Mộ Dung Thanh của năm mười tuổi chỉ đơn giản là nghĩ Tống Tử Ngôn là người duy nhất đối xử tốt với nàng nên mới nghe lời hắn như thế. Nếu có thể quay về cái năm đó, có đánh chết nàng cũng sẽ không chấp nhận mối hôn sự đó.
“Tiểu Thanh, ngươi đến rồi!”
“Tiểu nữ khấu kiến Thùy Dương công chúa, tiểu nữ chậm trễ rồi!”
“Không sao không sao, hoàng thượng nhất định là quá yêu thích ngươi nên mới giữ lại lâu một chút, ta vui còn không kịp.”
Mộ Dung Thanh vui vẻ nói chuyện với Thùy Dương công chúa. Nàng trước đây không bao giờ nghĩ mình lại được công chúa yêu thích như vậy. Thùy Dương công chúa là hoàng tỉ của hoàng thượng, trước đây hoàng thượng không quá quen biết nàng, nhưng sau đó không biết Thùy Dương công chúa đã nói gì khiến nàng lại được yêu thích như bây giờ. Nếu không có bi kịch kiếp trước, nàng nhất định sẽ nghĩ lão thiên gia đã quá ưu ái nàng rồi.
Mộ Dung Thanh nhất thời không để ý đến bóng nam nhân trong khuê phòng công chúa, đến khi thấy công chúa cười nói với hắn, đôi đồng tử của nàng mới di dời sự chú ý đi nơi khác. Khóe mắt trái nàng khẽ giật giật, còn có thể trùng hợp đến như thế sao?
“A! Đây là Thất hoàng tử, Tống Tử Mặc! Nào Tiểu Thanh, mau đến đây chào hỏi đi!”
Giọng nói của Thùy Dương công chúa rất êm tai, nhưng Mộ Dung Thanh lại nghe như sét đánh. Thất hoàng tử mà Lăng Nhi ngày đêm luyên thuyên bên tai nàng lại có thể là tên nam nhân lạ mặt sau núi lần trước sao. Mộ Dung Thanh khẽ thất thần, Lăng Nhi đứng bên cạnh cũng kinh ngạc không kém, sắc mặt thoáng trở nên cứng đờ.
“Tiểu nữ khấu kiến Thất hoàng tử điện hạ.”
Mộ Dung Thanh quy củ hành lễ, mắt không dám nhìn thẳng. Tống Tử Mặc không nói, khóe môi khẽ nở nụ cười. Hắn từ lâu đã cho người đi điều tra thân thế của nàng, chỉ không ngờ lại có thể gặp nhau sớm như thế.
Tống Tử Mặc đến gần nàng, khuôn mặt tuấn tú áp sát khiến nàng có chút ngượng, đôi má không biết từ khi nào đã ửng hồng. Khóe môi hắn khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mĩ, hắn nói.
“Rõ ràng là lần đầu gặp mặt, sao bản vương lại thấy ngươi có chút quen mắt nhỉ?”