Quân Hôn: Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính

Chương 25

Tạ Miêu vừa ra khỏi phòng học, đám bạn học liền xì xào bàn tán.

Biết sao được, từ khi cô lau sạch lớp phấn dày trên mặt, nhìn cô càng ngày càng xinh đẹp, muốn người khác không để ý đến cũng khó.

“Ấy cậu nói xem, cô Ngưu đột nhiên gọi Tạ Miêu đến văn phòng, là muốn làm gì?” Có người huých nhẹ bạn cùng bàn mình.

“Cậu hỏi tớ, tớ biết hỏi ai? Có điều nom vẻ mặt của cô Ngưu rất nghiêm nghị, chắc hẳn không phải chuyện tốt lành gì.”

“Cũng phải, bình thường cô Ngưu lúc nào cũng tươi cười, rất ít khi nghiêm nghị như này.”

Có người đoán: “Các cậu nói xem, cô Ngưu tìm Tạ Miêu có phải có liên quan đến bài văn trong giờ truy bài không?”

Mọi người ngẫm nghĩ cảm thấy cũng hơi có lý, mấy cô nữ sinh bình thường ngứa mắt Tạ Miêu thì bĩu môi, cười trên nỗi đau của người khác.

“Tớ nghĩ chắc là Tạ Miêu đã nộp giấy trắng? Lần nào cô ta viết bài mà không làm ồn đến người khác?”

“Đoán đúng một câu hỏi vật lý cũng coi mình là học sinh giỏi như thật, suốt ngày ngồi đó giả vờ giả vịt, bây giờ đã lộ ra sơ hở rồi nhỉ?”

Mấy người anh một câu tôi một câu, dứt khoát không ra ngoài chơi mà ngồi tại chỗ đợi Tạ Miêu quay về xem chuyện bẽ mặt của Tạ Miêu.

Nam sinh ngồi sau Ngô Thục Cầm không nghe nổi nữa, khẽ lẩm bẩm: “Cô Ngưu tìm Tạ Miêu thì không thể là chuyện tốt được à? Hết người này người kia ăn nói khó nghe như vậy? Tạ Miêu người ta chăm chỉ học hành thì làm phiền đến ai?”

Không biết vì sao, Ngô Thục Cầm vừa nghe thấy thế liền nghĩ ngay đến những lời Cố Hàm Giang nói với cô ta tối qua, lập tức giận cá chém thớt.

Cô ta quay ngoắt đầu lại, trợn mắt với nam sinh kia, “Cậu nói gì?”

Nam sinh bị lườm nguýt tỏ ra khó hiểu, “Tôi cũng có nói cậu đâu.”

“Có phải cậu có tâm tư khác nên mới nói đỡ cho Tạ Miêu?” Ngô Thục Cầm cười lạnh lùng.

Cô ta nhớ từng nghe cậu ta bàn luận với người khác về nữ sinh trong lớp, nói Tạ Miêu là người xinh nhất không chỉ ở trong lớp mà còn ở toàn trường.

Lời này có phần quá đáng, mặt nam sinh kia lập tức đỏ gay, “Cậu, cậu nói bừa gì đó?”

“Nếu cậu thật sự cho rằng cô Ngưu tìm Tạ Miêu không phải chuyện xấu, có dám đánh cược với tôi không?” Ngô Thục Cầm cầm đống Ca Lạp Cáp* vừa lấy ra chuẩn bị khoe với người khác đập lên bàn nam sinh, “Nếu tôi thua, cho cậu chỗ này.”

*嘎拉哈 tiếng Mãn tộc là Gacuha, một đạo cụ trò chơi truyền thống của dân tộc Mãn, được làm từ xương bánh chè của loài dê, cừu... (Nguồn St)

Ca Lạp Cáp là xương bánh chè của động vật, bình thường dùng để chơi trò tung hứng.

Chỉ có Ca Lạp Cáp có độ lớn nhỏ phù hợp nhất là xương bánh chè của dê, thời đại này ít khi thấy, cái mọi người chơi nhiều nhất là xương bánh chè của heo.

Ngô Thục Cầm vừa mới có được bốn cái Ca Lạp Cáp của dê, thực sự rất yêu thích, nhưng...

“Đây đều là đồ chơi của tụi con gái, một thằng đực rựa như tôi cần cái này làm gì? Với lại vì sao tôi phải đánh cược với cậu?”

“Cậu không dám chứ gì?”

Nam sinh cũng không biết vì sao hôm nay Ngô Thục Cầm lại ngang ngược như vậy, không phải âm thầm mà công khai chống đối, còn ước gì có thể đối chọi đến cùng.

Ngô Thục Cầm khăng khăng không bỏ quả, cậu ta bị chọc tức, cắn răng nói: “Cá thì cá, có gì to tát! Nếu tôi thua, tôi, tôi...” Ấp úng hồi lâu mới nghĩ ra được một điều kiện cá cược hợp lý, “Tôi sẽ đứng trước mặt cả lớp nói cậu xinh hơn cả Tạ Miêu!”

Cuối cùng cũng ép được đối phương thỏa hiệp, Ngô Thục Cầm lại không cảm thấy đắc ý chút nào mà ngược lại, càng tức hơn.

Lúc cậu nói nửa câu sau, vẻ mặt hổ thẹn với lương tâm đó là thế nào? Cậu có thể giải thích một chút không?

Thực ra Tạ Miêu cũng rất tò mò cô Ngưu tìm mình làm gì.

Nhưng cô chăm chỉ học hành không ngừng tiến bộ, tự nhận không phạm phải lỗi lầm gì, trong lòng cũng chẳng cảm thấy thấp thỏm.

Giọng điệu của cô Ngưu cũng không nghiêm trọng lắm, ngồi xuống trước bàn làm việc liền hỏi Tạ Miêu: “Cô nghe nói dạo này em rất chuyên tâm học hành?”

“Cũng bình thường ạ.” Tạ Miêu không hiểu cô ấy có ý gì, quyết định đưa ra đáp án khá thận trọng.

Thấy cô nói năng khiêm tốn, vẻ mặt cũng không ra vẻ ta đây, vẻ mặt cô Ngưu cũng dịu đi một chút.

“Ai cũng bảo học giỏi Toán Lý Hóa có thể đi khắp thiên hạ, nhưng bản thân môn Ngữ văn cũng là một trong những môn học chính, vẫn phải chú trọng. Em bằng lòng chăm chỉ học hành cô rất mừng, nhưng cô cũng mong em không học lệch, có thể học môn ngữ văn giống như học môn Toán môn Lý...”

Cô Ngưu bỗng hóa thân thành Hoàng thái hậu trong cung, tận tình khuyên nhủ cô phải “ban ơn mưa móc”, thực sự khiến Tạ Miêu đứng đực ra đó.

Cô đối xử bình đẳng với tất cả môn học, không chê ghét môn nào, nhìn bài văn mà cô nộp sáng nay là biết.

Tạ Miêu ù ù cạc cạc nghe hồi lâu, cô Ngưu mới lấy một tờ bài tập đưa cho cô.

“Chuyện này cô sẽ không truy cứu, có điều không được có lần sau. Quay về viết lại bài văn sáng nay một lần nữa, trước giờ tan học đưa đến văn phòng.”

Tạ Miêu nhìn, lại thấy đó là bài văn cô nộp sáng nay, càng ngơ ngác hơn, “Thưa cô, bài văn này có vấn đề gì ạ?”

Có vấn đề gì ạ?

Cô Ngưu nhíu mày nhìn cô, “Em cảm thấy không có vấn đề?”

Tạ Miêu xem lại kỹ càng một lượt, vẫn mờ mịt như cũ, “Không viết sai mà.”

Trong mắt cô Ngưu, hành vi này đúng là già mồm không chịu nhận sai.

Thái độ của cô với Tạ Miêu đã mềm mỏng lắm rồi, vì giữ thể diện cho Tạ Miêu nên cũng không nói huỵch toẹt ra.

Ánh mắt cô Ngưu trở nên lãnh đạm, giọng nói cũng có phần nghiêm khắc, “Bài văn này thật sự là do em viết?”

“Vâng ạ.”

“Vậy tại sao nét chữ lại khác với bài tập em nộp trước đây?”

Nét chữ?

Cuối cùng Tạ Miêu cũng phản ứng trở lại, sau đó không biết nên khóc hay nên cười.

Cô xắn ống tay áo lên cho cô Ngưu xem tay phải quấn băng của mình, “Thưa cô, tay phải của em bị thương, em dùng tay trái để viết văn ạ.”

Cô không quen viết chữ bằng tay trái, nét chữ viết ra ngay cả bản thân cô cũng không quen chứ đừng nói cô Ngưu.

Cô Ngưu cũng không thể ngờ được lại có nguyên nhân này, vẻ mặt lập tức hiện lên vẻ bối rối.

Nhưng trước nay cô Ngưu là người cẩn thận, nghe Tạ Miêu nói như vậy, bèn tìm một trang giấy, bảo Tạ Miêu viết lại bài văn tại chỗ.

Quả nhiên nét chữ giống hệt bài văn buổi sáng, cũng trau chuốt không có một chỗ sai nào giống như vậy.

Cô Ngưu rất hài lòng, lại cảm thấy có phần ngượng ngập, “Là cô trách nhầm em, em giỏi lắm, quay về học bài đi.”

Trước khi đi cô giáo còn cổ vũ Tạ Miêu: “Người xưa có câu ‘Thư trung tự hữu hoàng kim ốc, thư trung tự hữu ngàn cân túc’*. Có thể thấy việc đọc sách vẫn hữu dụng, cho dù bây giờ không thể thi đại học, vẫn có thể tìm hiểu qua việc đọc sách, trau dồi bản thân, em cố gắng duy trì.”

*Đọc sách mang lại rất nhiều lợi ích cho bản thân.

Tạ Miêu gật đầu, “Cảm ơn cô ạ.” Xoay người ra khỏi văn phòng.