Nhân Vật Phản Diện Bị Tôi Hôn Cho Ngu Người

Chương 35

Yến Nhất Tạ ôm hộp bánh trứng sữa chạy về. Khương Ninh đang ngồi xổm bên ngoài hàng rào chạm khắc. Đèn pha ô tô chiếu lên bóng dáng nho nhỏ của cô, trên bóng dáng đó cũng có một cục gì nho nhỏ. Phía sau cô có đặt một cái hộp giấy, không biết chứa cái gì mà bị cô giấu ở sau lưng.

Xe vừa dừng lại, không đợi quản gia tiến đến đặt bàn đạp ở ghế sau thì cậu thiếu niên đã tự mình mở cửa xe, lật bàn đạp xuống thật nhanh rồi đẩy xe lăn xuống.

Người quản gia thấy động tác vô cùng nhanh của cậu thì không khỏi mỉm cười.

Nhưng khi cậu sắp đến gần cô gái, Yến Nhất Tạ cố tình giảm tốc độ xe lăn, quay đầu đi, giả vờ như không có việc gì mà không nhanh không chậm đi ngang qua.

Quản gia: "..." Cậu còn định ra vẻ kiêu ngạo đến khi nào?

Khương Ninh cầm cái hộp đứng lên, trong đêm thu sương dày đặc, tuy rằng đã xử lý cỏ sâu bên ngoài hàng rào chạm khắc, nhưng sương vẫn còn làm ướt ống quần của cô. Cô ngồi xổm ở đây, hai chân có chút tê dại, vô thức đấm đấm hai chân mình.

"Tôi đem cho cậu..." Cô chưa kịp nói xong đã hắt hơi một cái.

Động tác của Yến Nhất Tạ lại tăng tốc, cậu đến bên cạnh cô trong nháy mắt.

Cô chưa kịp nói hết lời, cậu đã cởi chăn trên tay, ngồi trên xe lăn, cúi người lau ống quần ướt đẫm cho cô.

Khương Ninh cụp mắt xuống, nương theo ánh đèn pha ô tô mà nhìn mái tóc đen ngắn sau gáy của thiếu niên, làn da trắng nõn đến trong suốt nhưng mờ nhạt bị ánh đèn chiếu vào, không khỏi cong môi lên.

Yến Nhất Tạ ngẩng đầu lên, ném chăn sang một bên.

Khương Ninh: "..." Uổng tấm chăn thật đó.

Yến Nhất Tạ ngẩng đầu nhìn Khương Ninh.

Khương Ninh nhanh chóng sờ lên khóe miệng, làm bộ như chưa từng cười.

“Vào đi.” Vừa mới xin lỗi, trong khoảng thời gian ngắn Yến Nhất Tạ không biết nên bắt chuyện với Khương Ninh như thế nào. Cậu có chút lúng túng nhìn sang chỗ khác, mặt không biểu cảm nói: “Tôi sẽ cho người đổi khóa cổng sân và cửa lớn thành khóa mật mã. Lần sau cậu tới thì cứ trực tiếp đi vào, không cần chờ bên ngoài."

"Được."

Yến Nhất Tạ lại đưa cho cô chiếc bánh trứng sữa trong tay mình: "Lúc mang đến cho cậu thì còn nóng, nhưng bây giờ nguội hết rồi, không ăn được. Ngày mai sẽ mua lại cho cậu."

"Được."

"Khương Ninh." Yến Nhất Tạ nhìn vào mắt cô, lại nói: "Là tôi nói chuyện hơi quá đáng."

Ngay lúc ấy ở trong xe, Khương Ninh giận thì giận, song lúc này nghe được cậu thiếu niên lần thứ hai xin lỗi thì trong lòng cảm thấy có hơi khó chịu. Biết thế thì cô sẽ không xuống xe, lẽ ra cô nên mặt dày mày dạn quấn quýt đòi cậu đi chơi thả diều. Trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi này, thiếu niên hẳn là cho rằng mình đã mất đi cô.

Chính vì vậy cậu mới chạy đến đợi ngoài sân nhà cô.

Trên thực tế, vì cô, cậu đã mài nhẵn rất nhiều góc cạnh của bản thân mình.

“Tôi không trách cậu.” Khương Ninh nói nhỏ: “Nhưng mà, cậu không nghĩ là tôi rất thích xen vào việc của người khác sao?

Thành thật mà nói, Yến Nhất Tạ vẫn cảm thấy Khương Ninh thích xen vào việc của người khác, nhưng những lời tổn thương người khác như vậy, cậu sẽ chẳng bao giờ thốt lên nữa. Thích xen vào việc của người khác thì cứ xen vào việc của người khác đi. Nếu không thích xen vào việc của người khác, cô cũng sẽ không đến bên cạnh cậu.

Cậu không nói lời nào, giơ tay nhận lấy chiếc hộp trong tay Khương Ninh, sau đó thuận tay nắm lấy cổ tay Khương Ninh kéo cô vào sân.

“Chờ một chút!” Khương Ninh vội vàng nói: “Đồ của tôi, coi chừng nghiêng ngả trong lòng cậu đấy."

Cô vội vàng giật lại chiếc hộp nhỏ và ôm vào lòng như bảo vệ báu vật gì đó.

Yến Nhất Tạ liếc nhìn chiếc hộp trên tay với vẻ mặt kỳ quái, may thay, đó chỉ là một chiếc hộp chứ không phải người nào.

Quản gia vội vàng chạy tới mở cửa.

Yến Nhất Tạ kéo Khương Ninh vào trong nhà, kêu quản gia mang đến một cái chăn khác và một cốc sữa nóng. Cậu nhét ly sữa nóng vào tay Khương Ninh, sau đó mới liếc nhìn chiếc hộp trên tay cô, hỏi: "Cái gì vậy?"

Khương Ninh không quan tâm tới việc uống sữa, tiện tay đặt ly sữa trên bàn cà phê sang một bên, sau đó nhẹ nhàng đặt hộp xuống đất.

Vào lúc này, Yến Nhất Tạ đột nhiên ngửi thấy một mùi lạ và khó chịu trong hộp, giống như - có thứ gì đó đang đi tiểu trong đó.

Cậu đột nhiên có dự cảm không tốt, giương mắt nhìn Khương Ninh.

“Cậu nghĩ đây là gì?” Khương Ninh ngồi xổm trên mặt đất, đặt chiếc hộp giữa mình và Yến Nhất Tạ, ngẩng đầu lên, nhìn Yến Nhất Tạ, rồi từ từ mở chiếc hộp ra.

Là một con mèo.

Một con mèo con màu cam có kích thước bằng lòng bàn tay, trông bẩm sinh yếu ớt, suy dinh dưỡng, với những sợi lông bết dính vào nhau và đôi mắt không thể mở được.

Có lẽ Khương Ninh vừa mang từ trạm cứu hộ về, vẫn chưa tắm rửa, toàn thân toát ra mùi khó ngửi, hai bàn chân đen kịt, nằm bất lực trong hộp, nhỏ giọng kêu từng tiếng.

So với con mèo con được Khương Ninh mang đến trong một chiếc hộp có lỗ thủng, Yến Nhất Tạ trông còn căng thẳng hơn.

Từ khi sinh ra đến nay, cậu chưa từng tiếp xúc với thứ bẩn thỉu như vậy, cả người cứng ngắc.

Nhưng mà cậu vừa mới cãi nhau với Khương Ninh, lúc này lý trí nói cho cậu biết: cho dù Khương Ninh làm gì, cậu cũng phải kiềm chế tính khí xấu của mình.

"Một con mèo hoang." Yến Nhất Tạ bình tĩnh nhắc nhở Khương Ninh: "Chắc cậu sẽ không mong để con mèo ở đây cho tôi nuôi chứ? Tôi cảnh cáo cậu, tôi và quản gia đều không có kinh nghiệm..."

"Đúng, một con mèo hoang. Tôi đến trung tâm cứu trợ, đúng lúc nhìn thấy nó thì liền mang nó về đây." Khương Ninh nói.

Yến Nhất Tạ cau mày: "Lỡ như xe lăn vô tình cán qua mèo con..."

Khương Ninh ngắt lời cậu: "Tôi biết cậu muốn nói gì. Cậu muốn nói nhiều mèo như vậy, sẽ không bao giờ có thể cứu được từng con. Nhưng nếu cứu được một con này, hiện tại nó chính là con mèo hoang mà tôi và cậu bắt đầu nhận nuôi vào ngày 13 tháng 11 năm 2006."

"Cậu đặt cho nó một cái tên khác, cho nó ăn, nuôi nấng nó, nó sẽ trở thành một con mèo độc nhất vô nhị đối với cậu. Vậy thì điều này không phải là chuyện vô nghĩa nữa rồi."

Khương Ninh biết chàng trai trẻ này không muốn thiết lập liên hệ với bất kỳ ai, không muốn cho bất kỳ ai bước vào thế giới của mình, nhưng ít nhất ngoài bản thân cô, còn có thể cho cậu một con mèo.

Làm bạn với người khác rất khó, cũng khó khiến cậu đồng cảm với người khác.

Nhưng có lẽ không khó để một chú mèo con đột nhập vào hòn đảo cô đơn của cậu đến thế.

Khương Ninh ngồi xổm ở trước mặt cậu, hai tay ôm mèo con, đem mèo con đến trước mặt, ngẩng mặt lên nhìn thiếu niên, nhẹ giọng nói: "Cậu nghĩ lại đi, chờ cậu và nó thiết lập cảm tình. Đối với nó, cậu chính là..."

Yến Nhất Tạ nói bằng vẻ mặt vô cảm: "Chính là một thằng què lấy giúp người làm niềm vui."

Khương Ninh: "..."

Què cái đầu cậu.

Khương Ninh tức giận nói: "Chính là ba của nó! Chính là thần hộ mệnh của nó, một con thú hai chân độc nhất vô nhị!"

Yến Nhất Tạ nhìn mèo con gầy gò bất lực bên má Khương Ninh, vẫn thờ ơ.

Cậu quay xe lăn và nói: "Không nuôi."

“Haiz, nuôi thôi mà, xin cậu đó.” Khương Ninh bắt đầu làm nũng.

"Không nuôi." Yến Nhất Tạ quả quyết.

"Chọn một cái tên đi, ba của mèo cam."

Lông mi của cậu thiếu niên run lên, không hiểu sao lại mất tự nhiên mím môi.

Tuy ngoài miệng kiên quyết nói không nuôi, nhưng không biết Khương Ninh nói thế nào lại khiến cậu thiếu niên cuối cùng cũng dao động. Cậu lại ngoái đầu nhìn vẻ mặt mong đợi của Khương Ninh, sau đó lại nhìn về phía con mèo con bẩn thỉu trong tay cô, nói một cách qua loa: "Vậy thì hãy gọi nó là Bánh Trứng Sữa."

Khương Ninh bỗng chốc vui vẻ, lộ ra nụ cười ngọt ngào tiêu chuẩn, nói với mèo con trong lòng: "Được rồi, Bánh Trứng Sữa, bây giờ tao đi tìm khăn ướt lau người cho mày nhé."

Có thể khiến Yến Nhất Tạ cảm thấy có chút hứng thú với điều gì đó đã là một bước tiến lớn rồi.

Khương Ninh đi vào phòng tắm của Yến Nhất Tạ.

Chàng thiếu niên dõi mắt theo một người một mèo lên lầu cho đến khi một người một mèo biến mất trong hành lang.

Trong lòng cậu dâng lên một cảm giác khác lạ.

Cậu thấy rằng những gì Khương Ninh nói dường như là đúng.

Bắt đầu từ khi cậu đặt tên cho con mèo Bánh Trứng Sữa này, nó đã bắt đầu trở nên độc nhất vô nhị.

Khi cậu nhìn thấy nó, khoảnh khắc cô ngồi xổm và lăn ra trước cửa nhà cậu vào ngày đầu tiên sẽ tự động lóe lên trong tâm trí cậu.

Sau đó không tự chủ được...

Con mèo cũng trở nên đẹp mắt.

Lần đầu tiên trong đời, có một người nói với cậu rằng "sẽ không chia lìa với cậu", và một chú mèo tên là Bánh Trứng Sữa.

Những gì có liên quan đến cô, xem ra cũng không đến nỗi khó chấp nhận, cũng không bài xích như vậy.