Bút Kí Dưỡng Thành Mật Thám

Chap 12: Lâm Hành

Thích khách thấy người mặc hắc y đổi thành nữ tử mặc váy đỏ trên lầu hai kia, mà Quân Nhạn Sơ bên cạnh hoàn toàn không có ý giúp đỡ, khinh miệt cười to:”Hàn Vương thế tử thật tiểu nhân, chỉ biết trốn sau lưng nữ nhân.”

Nói đúng. Lam Yên thầm phụ hoạ, nhưng không để nàng phân tâm quá lâu, ba cái kim tiêu phi tới hướng mặt nàng. Nàng nghiêng người tránh né, vặn vẹo như con rắn nhỏ đang phá xác, lấy một cái tư thế không quá lưu loát miễn cưỡng tránh thoát, vài sợi tóc đen bị kim tiêm cắt đứt, phiêu diêu rơi xuống đất.

Vừa rồi nếu trúng kim tiêu chính là chỉ có đường chết, quả thực khiến Vương Đằng có chút khẩn trương, nhìn về phía nam nhân bên cạnh, lo lắng nói:” Chủ tử, tu vi Lan cô nương…”

Quân Nhạn Sơ nhìn hai người đánh nhau không chớp mắt, lên tiếng cắt đứt:” Không cần ra tay, nàng chưa chắc đánh không lại.”

Quả đúng như lời hắn nói, Lam Yên tuy rằng khẩn trương, nhưng lớn mật hơn trước kia. Trận đấu hôm qua đã cho nàng rất nhiều dũng khí, hít sâu vài cái, nàng lại dám đối mặt với thế công của đối phương.

Nàng chuyên tâm phòng thủ, thích khách ném ra vũ khí đều bị nàng nhìn thấu, dễ dàng tránh né.

Thích khách thấy ra chiêu tất cả thất bại, thẹn quá hoá giận, lấy ra một thanh chuỷ thủ có độc, chiến đấu với nàng.

Lam Yên chú ý tới lưỡi đao thanh chuỷ thủ có màu tím, thầm hô không ổn, khí tức trở nên hỗn loạn, thế phòng thủ nhất thời rơi vào thế hạ phong, dần dần có chút địch không lại.

Một thanh chuỷ thủ xé gió chém tới, y phục nàng bị cắt rách vài chỗ, còn chưa kịp thở, lại thấy thanh chuỷ thủ hướng cổ chém tới, đem sinh tử chỉ cách một đường.

Vào lúc này, Quân Nhạn Sơ bên cạnh liếc mắt nhìn Vương Đằng một cái, Vương Đằng tức khắc hiểu ý ra tay, một kích muốn đánh úp vào tay thích khách, lập tức bị thích khách phát hiện.

Thích khách nghiêng chuỷ thủ, tránh thoát tập kích của Vương Đằng.

Lam Yên quá mức ngây thơ, lơ là phòng bị, còn tưởng hắn lộ ra sơ hở, không ngờ ra tay lại nhào vào khoảng không, thích khách biến mất trong làn khói phía sau cửa phòng giam.

Nàng lập tức đuổi theo, nhưng đã quá muộn. Thích khách tự biết không còn đường chạy, đã nuốt độc tự sát, còn mật thám của Hiền Vương trên trán cắm một cái kim tiêu, đã tắt thở.

Bên ngoài lan can Thính Trúc Lâu, nước hồ hoà tan ánh trăng, lăn tăn gợn sóng.

Lam Yên đi theo phía sau Quân Nhạn Sơ, một đường không nói gì. Trong lòng nàng thấp thỏm bất an, cuối cùng hoá thành tự trách. Rốt cuộc vẫn là do mình quá yếu, mới hy sinh lợi thế vào tay hắn.

“Vừa rồi ta đã nói gì?” Nam nhân đi phía trước hỏi.

“Ta sẽ gặp rắc rối.” Lam Yên thở dài.

Quân Nhạn Sơ xoay người, nghiêm khắc nói:” Hiền Vương nuôi thích khách, ý đồ mưu hại hoàng thân, điều này đủ để phế hắn làm thứ dân, lưu đày biên cương.”

Hiện tại mật thám cùng thích khách đều đã chết, nhân chứng buộc tội Hiền Vương không còn. Lam Yên tuy rằng tự trách, nhưng lòng nghĩ nếu chính hắn ra tay căn bản sẽ không như vậy, nảy sinh vài phần tức giận, bất mãn nói:”Ngươi ra tay không phải tốt hơn sao, lại để ta làm, rõ ràng ngươi coi việc này như trò đùa, ta còn suýt chết.”

Quân Nhạn Sơ cười lạnh:”Ngươi cho rằng ta trăm cay ngàn đắng tìm đến Thôi Thừa, cho ngươi Doanh Nguyệt đan là vì trêu đùa ngươi?”

Lam Yên ngẩn ra, chẳng lẽ là vì giúp nàng tăng công lực? Bọn họ dù sao cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, nàng còn có ý đồ ẩn nấp mật thám, sao lại đối xử với nàng như vậy?

“Thể chất thuần âm cực hiếm thấy, không luyện võ thật phí phạm của trời.” Hắn thầm thở dài, mắt đen nhìn ánh trăng,” Ngươi không hoàn thành nhiệm vụ xử lý thích khách, giờ nên trừng phạt ngươi.”

Lam Yên cúi đầu che giấu sự lo lắng, bỗng nhiên bị hắn nâng cằm lên. Trên mặt hắn không có bất mãn, ngược lại còn cười bỡn cợt nói:”Ngươi xem ánh trăng trong đình thế nào?”

Thấy hắn cười như vậy, Lam Yên dự cảm không ổn, vội quét mắt nhìn lan can phía dưới, cẩn thận trả lời:”Phong cảnh rất đẹp.”

“Ngày mai sẽ không nhìn được nữa.” Quân Nhạn Sơ siết chặt cánh tay, để nàng dựa trên người mình, trêu ghẹo nói:” Cho nên tối nay hãy thưởng thức cho kỹ phen, thế nào?”

Lam Yên còn nhớ rõ khuất phục cùng đau đớn đêm qua, nhảy dựng lên như chú thỏ sợ hãi, theo phản xạ muốn chạy trốn, cổ áo bị kéo lại, roẹt một tiếng, xiêm y trắng như tuyết bị xé rách một mảng lớn, lơi lả tả trên mặt đất.

Vòng eo lập tức bị hắn khống chế, cả người bị nhấc bay lên trời, đôi môi lại hoà quyện cùng nhau, hắn xâm chiếm từng ngóc ngách nhỏ trong miệng nàng, cũng xâm chiếm lý trí nàng, đôi mắt trong suốt của nàng dần mê ly.

Quân Nhạn Sơ một bên triền miên hôn nàng, một bên lưu loát cởi ra nàng trung y, tứ chi nàng đã mềm yếu vô lực, dễ dàng lột quần áo vướng bận sang một bên.

Một đôi nhũ tuyết mềm mại thoát khỏi trói buộc nảy ra, trên đỉnh hai viên đỏ như mã não, tiếp xúc với gió lạnh gắng gượng đứng thẳng, cách vải mềm mại ma sát trên l*иg ngực hắn. Trên da thịt trắng nõn còn lưu lại dấu vết của hắn đêm qua, xanh xanh hồng hồng, tựa như bức tranh hoa đào nở trên nền tuyết trắng.

Cánh tay thon dài của Lam Yên ôm lấy cổ hắn, trong lúc môi lưỡi giao triền giãn ra một khắc thở dốc, run rẩy nói:” Lạnh.”

Ngoại bào bằng tơ tằm của hắn phủ từ đỉnh đầu xuống, ôm lấy dáng người xinh đẹp của nàng, chống đỡ cơn lạnh mùa đông.

Bàn tay to ấm áp lặng lẽ chui vào y bào, cầm lấy một quả thịt mềm trong tay nhẹ xoa nắn, xúc cảm kì diệu, ngực nàng trắng nõn lại co giãn, trong lúc tuỳ ý vuốt ve, du͙© vọиɠ dưới thân hắn cũng ngẩng đầu dưới quần, khát vọng tiến vào.

Lam Yên yêu kiểu rêи ɾỉ, từng câu nói nhỏ cố thoát ra khỏi nụ hôn sâu. Lúc đầu nàng càng cố đẩy ra giãy giụa vài cái, giờ dưới sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của hắn đã sớm hoá thành dòng suối mặc hắn trêu ghẹo.

Nụ hôn của hắn chậm rãi di chuyển xuống, một đường lướt qua cằm nàng, chiếc cổ cao duyên dáng, lưu luyến ở chỗ xương quai xanh, hơi dùng chút lực mυ'ŧ vào, liền in ra dấu vết đỏ ửng mê người tựa hoa đào.

Cùng lúc đó, ngón tay thon dài của hắn cũng đi tới vùng sâu thẳm dưới rốn nàng, đầu tiên chậm rãi xoay vòng nơi bụi cỏ tinh mịn như tơ, rồi trượt vào trong khe hở chật chội giữa bụi cỏ, câu ra vài giọt mật dịch, trơn trượt dính nhớp, ướŧ áŧ ngón tay hắn. Ánh mắt hắn ngày càng sâu, bên môi nổi lên ý cười bỡn cợt:”Sao lại ướt như vâyh? Muốn sao?”

Hai má Lam Yên đỏ ửng, nàng vùi mặt thật sâu vào ngực hắn, nũng nịu nói:”Ngươi chỉ biết trêu chọc ta.”

Quân Nhạn Sơ cười không nói, ngón tay dài chạm đến đỉnh nhuỵ hoa, nhẹ nhàng xoa xoa, người trong ngực run lên nhè nhẹ, mật dịch không khống chế được tuôn ra, nhỏ xuống trên tay hắn.

Thừa dịp ngón tay trượt vào huyệt khẩu nàng, một đường thẳng tiến vào một nửa, mị thịt se khít bốn phương tám hướng bao lấy ngón tay hắn, kẹp chặt khiến ngón tay hắn khó tiến lên một tấc, hắn nhẹ giọng dụ dỗ:”Thả lỏng một chút.”

“Ưm…” Bả vai Lam Yên chậm rãi buông xuống, cảm giác khẩn trương bị đè xuống. Ngón tay nằm trong thân thể nàng linh hoạt di chuyển lên, trong hành lang chật hẹp kɧıêυ ҡɧí©ɧ thọc vào rút ra, lý trí đã sớm bị vứt bỏ lên chín tầng mây, xuân ý ngập tràn gương mặt nàng, vô thức mà khẽ ngâm:”A… Chậm lại một chút… Ưm…”

Tần suất đưa đẩy của hắn càng lúc càng nhanh, thừa dịp nàng thả lỏng lại đưa vaod thêm một ngón tay, hai ngón đồng loạt ra vào, từng luồng mật dịch trào ra, ướt sũng quần áo dưới thân nàng.

Nàng ngẩng gương mặt nhỏ thừa nhận kɧoáı ©ảʍ thật lớn, sau một hồi động tình ngâm nhẹ, thân thể kịch liệt run rẩy, cánh tay trên vai hắn vô lực trượt xuống, trong mật huyệt mật dịch tràn ra thành hải.

Quân Nhạn Sơ đỡ lấy thân thể mềm nhũn lung lay muốn ngã của nàng, dừng sức xoay người đem nàng ấn trên lan can. Lam Yên kinh hô một tiếng, nửa người trên thò ra ngoài lan can, cánh tay trắng nõn nắm lấy lan can chống đỡ cơ thể, đang định quay lại trách mắng hắn, một vật cứng rắn nóng bỏng đã đặt ở khe mông nàng, chậm rãi di chuyển xuống.

Lam Yên đưa lưng về phía hắn, thân trên chìm xuống, từ góc nhìn của hắn có thể thấy được hai cánh hoa mập mạp của nàng, huyệt khẩu tươi non hơi mở ra, đem đỉnh qυყ đầυ cực lớn đặt ngoài huyệt khẩu cọ xát nhẹ nhàng, lại ấn vài cái mà không tiến vào, cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ người dưới thân.

“Ưm…Mau cho ta…” Lam Yên làm sao chịu được trêu chọc như vậy, một tay vung vung về phía sau, bị hắn tóm lấy, đỡ lấy eo nhỏ của nàng, nhanh chóng đẩy vào tận cùng.

Một tiếng rên kiều suyễn từ cổ họng nàng thoát ra, cảm giác trống rỗng trong thân thể nhanh chóng bị côn ŧᏂịŧ căng phồng lấp đầy, chậm rãi đưa đẩy trong mật huyệt khít khao.

Quân Nhạn Sơ đè lại lưng trần nhẵn nhụi của nàng, ngón tay dính mật dịch di chuyển trên da thịt. Lại là cảm giác này, tình khó tự khống chế. Hắn đã quen tự ức chế du͙© vọиɠ bản thân, duy chỉ khi đối mặt với nàng, du͙© vọиɠ thân thể liền không chịu lý trí khống chế, chỉ muốn hung hăng chà đạp nàng.

“A… quá nhanh…” Trước mắt là bóng đêm yên tĩnh, núi giả gồ ghề, hoàn toàn nhìn không thấy người phía sau có biểu tình gì khi nhìn nàng từ trên cao xuống, cảm giác xấu hổ cùng sung sướиɠ đan xen làm nàng hít thở không thông.

Lam Yên một tay vịn lan can, nhiều năm luyện võ khiến cơ thể mềm dẻo cực điểm, giống như sóng biển có tiết tấu nhịp điệu, ngênh đón từng đợt tấn công của hắn.

Ban đầu khoác áo lụa không biết đã rơi xuống đất khi nào, nàng trần trụi bại lộ trước mắt Quân Nhạn Sơ, da thịt trắng như tuyết nổi lên màu hồng xuân sắc, nhìn quả tự như trái đào mọng nước ngon miệng.

Nàng nỗ lực nghiêng đầu nhìn hắn, dưới ánh trăng nhu hoà, hắn quần áo chỉnh tề, ngũ quan tinh tế nhuốm màu tìиɧ ɖu͙©, môi nở nụ cười mê hoặc. Chỉ là nhìn thoáng qua, tâm thần Lam Yên vừa động, lại đạt tới kɧoáı ©ảʍ cao trào, xuân thuỷ như nước vỡ đê chảy xuôi, vô lực nằm sấp trên lan can thở hổn hển.

Quân Nhạn Sơ nắm lấy một bên vυ' nàng, làm như than thở oán trách:”Ta còn chưa tới, ngươi đã tới hai lần rồi, thật giảo hoạt.” Dứt lời, tốc độ dưới thân đột nhiên tăng nhanh, hai cánh hoa nàng đóng vào lại mở ra, đem côn ŧᏂịŧ to dài bao bọc trong đó, nàng đã mềm nhũn như bùn, kinh ngạc sao thể lực Quân Nhạn Sơ tốt như vậy.

Sau một đợt ra vào nhanh chóng, hắn hô hấp đình trệ trong chớp mắt, lập tức rút ra dươиɠ ѵậŧ. Qυყ đầυ run rẩy một chút, phun ra chất lỏng trắng đặc sệt, bắn trên lưng nàng.

Chất lỏng đặc sệt kia cực nóng bỏng, Lam Yên không khỏi co rụt lại, lại bị hắn ôm lên, hướng vào phòng Thính Trúc Lâu.