Thao Hán Nhà Bên Quá Thô Tục

Chương 26: Chơi chân từ phía sau, qua cầu rút ván

26: Chơi chân từ phía sau, qua cầu rút ván

Trans: Chris.9

***

Trong quá khứ, nếu có người dám nói anh bị phụ nữ tiểu ướt cả người, còn cam tâm tình nguyện, Tần Bắc Phong nhất định sẽ xé lưỡi người nói.

Bây giờ thì...

Anh buông lỏng tay đang siết chặt cô gái, nắm lấy cây gậy cương đến đau đớn của mình, từ từ trượt lên trượt xuống, có nướ© ŧıểυ bôi trơn, kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ đến cỡ nào khỏi cần phải nói.

Lộc Nhung đắm chìm trong cơn khoái lạc không thể tự chủ được, đầu óc rối bời, nỗi xấu hổ kinh khủng lan khắp cơ thể. Cô yếu ớt ngồi như tê liệt, hai chân banh rộng ra, âʍ ɦộ bé bỏng ào ạt ứa ra chất lỏng màu vàng.

Tần Bắc Phong cẩn thận nhìn phản ứng nơi riêng tư của cô gái, sờ soạng khảy khảy nướ© ŧıểυ, chờ mong cô có thể tiểu thêm lần nữa.

Ngắm nhìn một cô gái còn trinh phun nướ© ŧıểυ quả thật còn thú vị hơn cả bắn tinh khắp người cô ấy.

Kɧoáı ©ảʍ liên tục ập đến từ phần dưới cơ thể buộc Lộc Nhung phải trở về thực tại. Cô ngửi thấy một mùi hơi tanh, xấu hổ, mất kiểm soát thút thít nói: "Anh còn muốn làm gì nữa..."

Cô gái khóc nức nở, thở không ra hơi, khóe môi ướŧ áŧ, không thể phân biệt được là nước miếng hay nước mắt.

Việc anh muốn làm còn rất nhiều.

Ví dụ như muốn liếʍ sạch cô, liếʍ từ trong ra ngoài.

Tần Bắc Phong bắt đầu cân nhắc hương vị của âʍ ɦộ cô gái trong lòng, cho dù có dính nướ© ŧıểυ anh cũng không ngại nếm thử. Ánh mắt đánh giá càng lúc càng lộ liệu, ngay cả dươиɠ ѵậŧ cũng càng lúc càng cứng.

Cứ phải bắn trước đã rồi nói tiếp.

"Cho anh mượn huyệt em cọ một lúc." Nói xong, anh ôm lấy cô gái, lật người cô lại, khống chế hai tay.

Tư thế thay đổi, hai má áp sát vào gương, Lộc Nhung chưa kịp đứng vững thì đã bị một vật cứng đâm mạnh vào khe hở giữa hai chân.

"Đừng mà... Kỳ quái quá, dừng lại, không muốn..."

Âʍ ɦộ bạch hổ bị ngón tay moi móc đến mức sưng đỏ trầy xước, chịu không nổi sự cọ xát thô bạo của gậy thịt.

Hai môi âʍ ɦộ căng phồng áp vào thân gậy run rẩy, nhất là âm đế đang cứng ngắc nhô lên kia, không hề biết sợ vươn lên, chịu đựng sức tàn phá trực tiếp nhất.

Sau khi hai tay bị chơi, đến lượt hai chân cũng bị chơi.

Lộc Nhung cố gắng kiễng chân né tránh, nhưng cô thật sự không còn chút sức lực nào, dâʍ ɖị©ɧ và nướ© ŧıểυ còn sót lại theo chuyển động của người đàn ông văng ra bên ngoài.

"Nếu em còn tránh nữa, anh sẽ cưỡиɠ ɧϊếp lỗ nhỏ của em." Tần Bắc Phong sướиɠ đến mức nheo mắt lại, anh hung hăng đưa đẩy eo vài cái, thở hổn hển nhìn vào gương.

Bên trong đó có một cô gái không thể chịu đựng nổi khi bị lạm dụng, biểu cảm suy sụp đáng thương, còn có cả dáng vẻ tàn nhẫn vô tình của anh nữa.

Có vẻ rất xứng đôi.

"Không tránh, không tránh nữa..." Lộc Nhung vội vàng khóc lóc nói, ngoại trừ việc hạ thấp eo xuống, nâng mông lên cao để người đàn ông phía sau tiện dâʍ ɭσạи, cô chẳng dám làm gì thêm.

"Ngoan lắm." Tần Bắc Phong trầm giọng nói.

Anh nắm lấy eo cô gái, giống như cưỡi lên trên mình một con hươu con yếu ớt đáng thương.

Phần eo thon gọn lùi về phía sau, khiến cho dươиɠ ѵậŧ to dài cạ cạ vào khe hở, độ cong tự nhiên của thân gậy làm qυყ đầυ hướng lên trên, sau khi móc vào khe huyệt lại từ từ rút về.

Một vòng tuần hoàn cứ lặp đi lặp lại, lần nào cũng vừa mạnh vừa sâu.

Túi tinh nặng trĩu đung đưa, vỗ mãnh giữa hai chân của Lộc Nhung, giống như bàn tay đang tát vào.

Cùng không ngừng lay động giống như anh còn có hai bầu vυ' của cô gái.

Áσ ɭóŧ không thể nào che đậy được bầu vυ' trắng ngần.

Bởi vì cô đang hạ thấp người xuống nên bầu vυ' hấp dẫn được phản chiếu vào trong gương từ trong đường viền cổ áo rộng thùng thình.

Tần Bắc Phong dĩ nhiên không bỏ lỡ cảnh đẹp này, trong đầu anh lúc này bắt đầu hiện lên cảnh tượng chơi đùa với cặρ √υ' của cô, không biết nên dùng dươиɠ ѵậŧ quất hay là vùi vào giữa khe vυ' đây.

Quên đi, không vội, trước mắt vẫn cứ phải ăn miếng thịt trong miệng này đã.

Không thể không nói da đùi cô gái quá non mịn, thịt huyệt cũng ẩm ướt trơn trượt vô cùng, chất lượng món ăn phía sau, nhất định đạt tiêu chuẩn.

"Bị chơi chân, có sướиɠ không?" Người đàn ông cúi thấp người, l*иg ngực áp vào tấm lưng của cô, thân mật ôm lấy cô, hoàn toàn bao vây cô gái nhỏ nhắn vào lãnh địa của anh.

"Ô..." Lộc Nhung không trả lời, chỉ khóc.

Cô xấu hổ đáp, không có bản lĩnh trả lời, dù sao vừa mở miệng ra, ngoài rêи ɾỉ và gào thét, cô không thể làm gì khác.

"Không nói lời nào, chơi huyệt vậy."

Chiêu này tuy cũ nhưng dù cho sử dụng bao nhiêu lần vẫn thấy hiệu quả.

"Sướиɠ... Ô ô, bị chơi hai chân, rất sướиɠ..."

"Nói tiếp đi." Anh sắp bắn tinh, muốn nghe gì đó thú vị hơn: "Âʍ ɦộ thì sao, có sướиɠ không?"

"Hmm... Âʍ ɦộ nhỏ tê tê, ngứa quá... rất thích được dươиɠ ѵậŧ cọ..."

Lộc Nhung biết có gì đó bất ổn đang xảy ra với cô. Cô siết chặt cánh tay của người đàn ông trên eo mình, lung tung loạn xạ nói những lời tục tĩu. Cô bây giờ chỉ muốn kết thúc mọi chuyện ngay, trước khi cô dòng nước của cô cạn kiệt.

Cô đã từng nghe thấy một câu nói của người xưa: "Chỉ lo bò mệt chứ không lo thiếu ruộng cày.", nói về sự giao hợp giữa nam và nữ, phụ nữ khó thỏa mãn, có thể khiến đàn ông kiệt sức đến chết.

Nhưng người đàn ông này không phải là một con bò, mà là một con cầm thú, cho nên cô sắp bị chơi hỏng rồi.

Huhu, nghĩ đến mình sắp bị chơi chết trong phòng tắm, cô còn chưa kịp nói lời tạm biệt với những người hâm mộ, cũng chưa kịp đi ăn mấy món mới của McDonald với Tinh Tinh.

Cô thậm chí còn không biết... Tên của người đàn ông.

Trong đầu suy nghĩ lung tung, Lộc Nhung lại phun ra, dâʍ ɖị©ɧ róc rách chảy nhỏ giọt xuống qυყ đầυ, trượt qua mã nhãn đang đóng mở.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra lần thứ hai vẫn đặc sệt như cũ, phun ra một mảng ướt dính giữa đùi của cô gái.

Tần Bắc Phong kìm nén kɧoáı ©ảʍ còn sót lại, từ từ kéo gậy thịt ra. Anh đã có một khoảng thời gian rất sung sướиɠ, trong lúc anh còn đang phân vân không biết nên cảm ơn hay xin lỗi, thì nhìn thấy cô gái nhỏ nhắm chặt mắt lại, ngủ thϊếp đi."

"Đây tính là gì, qua cầu rút ván?"

Nhéo khuôn mặt nhăn nhó vì khóc lóc của cô gái, người đàn ông vô cùng mong ngóng cảnh tượng khi cô tỉnh dậy.