Thao Hán Nhà Bên Quá Thô Tục

Chương 22: Từ chối, hay giúp anh?

22: Từ chối, hay giúp anh?

Trans: Chris.9

***

Thân hình của người đàn ông cao lớn quá mức, trong tư thế ôm nửa người, cằm tự nhiên chạm vào tóc cô gái, hơi thở phả qua sợi tóc vào trên trán.

Lộc Nhung hoảng sợ đến mức cả đầu đều trống rỗng, bàn tay không bị giữ chặt theo tiềm thức kháng cự.

Cô quá mềm mại, ngay cả sức phản kháng cũng nhẹ nhàng, giống như không xương vậy, dùng lòng bàn tay ấm áp ép chặt cơ ngực cường tráng của người đàn ông.

Sự phản kháng theo kiểu méo mó có còn hơn không của cô đã khơi dậy ham muốn tàn bạo thấp hèn trong anh. Tần Bắc Phong gặm nhấm những cảm xúc tiêu cực này, không để cho nó tuỳ tiện lây lan.

Trước khi những tiếng nức nở nghẹn ngào mơ hồ của cô gái biến thành lời nói thật sự, anh nói trước: "Em có thể từ chối anh."

"Làm trái ý muốn của phụ nữ, sẽ bị bắt." Giọng anh mang theo ý cười mờ ám nhưng giọng điệu thật sự rất nghiêm túc.

Trong tầm mắt của Lộc Nhung, yết hầu của người đàn ông khẽ chuyển động, giống như một miếng mồi nổi trên mặt nước.

"Tôi..." Cô cố gắng nói, nhưng không hiểu sao lại biến thành rêи ɾỉ.

Cô vẫn nên từ chối, sao có thể làm chuyện như vậy với một người đàn quen biết chưa lâu được.

Lộc Nhung tự nhủ lòng mình hết lần này đến lần khác, khiến cho cơ thể không khỏi mềm nhũn.

Cho dù không nhìn thấy, Tần Bắc Phong cũng có thể đoán được ánh mắt của cô gái, lo lắng sợ hãi, ẩm ướt, tất cả đều là nước.

"Từ chối, hay là..." Anh nói, nắm tay cô dừng lại phía trước chỗ đó, khảy khảy nút thắt ở cạp quần.

Có lẽ anh nên hôn cô, vì hầu hết đàn ông và phụ nữ đều hôn môi tán tỉnh trước khi quan hệ tìиɧ ɖu͙©.

Thật đáng tiếc, chiều cao của cô gái quá thấp.

Giọng điệu trầm thấp của Tần Bắc Phong không hiểu sao xen lẫn một chút đau khổ, anh bất lực nói: "Giúp anh đi."

"Cứng lắm, rất khó chịu." Cằm áp lên xoáy tóc mềm mại, bắt chước theo môi lưỡi, nhẹ nhàng cọ xát, xoay tròn.

Phạm quy rồi.

Lý trí vốn rối rắm của Lộc Nhung đã trở thành một mớ hỗn độn. Bụng nhỏ quặn thắt tê dại từng cơm, tất cả sức lực đều bị sự cọ xát nhẹ của người đàn ông lấy đi.

Cô ngã trong vòng tay anh, trả lời một cách khó khăn: "Tôi không biết..."

Không biết mà không phải là không cần.

Tần Bắc Phong hiểu được ý tứ sâu xa bên trong, khẽ cười dụ dỗ cô: "Anh cũng vậy."

"Cùng nhau học."

Chiếc quần bên ngoài bị kéo xuống, lộ ra chiếc qυầи ɭóŧ nam màu đen tuyền bên trong, bao lấy cây gậy đỏ tươi phía dưới.

Đỏ và đen va chạm vào nhau, đột ngột nhảy vào trong tầm nhìn.

Bất kể có nhìn bao nhiêu lần, gậy thịt của người đàn ông này to lớn đến mức đáng kinh ngạc.

Thân cây cứng cáp uốn cong theo một đường vòng cung nhất định, đầu nấm tròn trịa, sau khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra rửa sạch, ẩm ướt sáng bóng khiến cho người ta phải sợ hãi.

Lộc Nhung xấu hổ quay đầu, cô cảm thấy có thứ gì đó ẩm ướt, nhớp nháp đang chảy ra từ giữa hai chân mình.

"Nếu không xem thì làm sao học được?" Lòng bàn tay to ôm lấy bàn tay nhỏ cùng siết chặt thân gậy. Tần Bắc Phong chậm rãi trượt lên trượt xuống.

Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt giống như một luồng điện làm tê liệt dây thần kinh. Anh thở gấp gáp, phần bụng bỗng chốc căng cứng, đè xuống những xúc động thô bạo.

Anh chưa bao giờ nghĩ đến, bàn tay của cô gái mới chỉ sờ vào một chút thôi mà anh đã thấy sướиɠ đến vậy.

Nếu ở chỗ khác thì sao?

Tần Bắc Phong thầm nghĩ, sự tự chủ anh luôn lấy làm tự hào nay đã bị phá vớ. Anh tăng nhanh tần suất chuyển động trong tay, âm thanh gậy thịt cọ xát trong lòng bàn tay vang lên.

Ướŧ áŧ, đặc sệt, đầy mê người.

Túi tinh đầy đặn va vào giữa ngón trỏ và ngón cái, cảm giác tê dại xa lạ khiến Lộc Nhung vừa giật mình vừa sợ hãi, cô hét lên: "Tô không học... Không học nữa đâu."

"Đã quá muộn." Tần Bắc Phong nhịn rất lâu rồi, con mồi đã sa vào bẫy, sao anh có thể buông tha.

Anh sướиɠ đến mức hít sâu vào, gậy thịt đâm mạnh vào trong lòng bàn tay. Thậm chí có rất nhiều lần, gậy thịt xuyên qua vòng giam cầm của bàn tay lao thẳng đến bắp đùi của cô gái.

Lộc Nhung đã hoàn toàn ngây ngốc, tay cô bị kẹt giữa lòng bàn tay to lớn của người đàn ông và cây gậy của anh. Trong lúc nhất thời, cô không thể biết được lòng bàn tay của người đàn ông nóng hơn hay vật đang cọ vào lòng bàn tay cô nóng hơn.

Hay là mật nước đang chảy ra giữa hai chân của cô, càng nóng hơn.

Tần Bắc Phong vốn dĩ đã cấm dục rất lâu, bây giờ mới vừa giác ngộ, nên ít nhiều vẫn có phần mất kiểm soát.

Sau mấy chục cú va chạm mãnh liệt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc bắn ra khỏi mã nhãn làm loang lổ làn váy mùa hè của cô gái.

Đôi đồng tử đen thâm trầm của anh tìm lại được một chút tỉnh táo, chỉ thấy người trong tay run rẩy, cắn môi khóc thút thít, hai mắt nhắm chặt, khóe mắt chảy ra nước mắt.

Dươиɠ ѵậŧ vừa mới bắn tinh xong lại cương cứng.

Tần Bắc Phong tự mắng mình là đồ chẳng ra gì, không thèm quan tâm đến chỗ đó của mình nữa, anh đưa tay sờ một bên cổ cô gái.

Sau xác định cô không sao, anh quỳ một chân xuống đất để cô gái có thể dựa vào người anh bình ổn lại hơi thở.

"Sao vậy?" Anh không giỏi nói mấy lời quan tâm, lời vừa nói ra, đặc biệt khó chịu. Anh vẫn là quyết định cởϊ qυầи áo bẩn đi tắm trước.

Anh dùng bàn tay to của mình vén váy cô lên, sờ thấy cả tay mình ướŧ áŧ trơn tuột.

Đôi đồng tử giãn ra của Lộc Nhung dần dần ngưng tụ lại, thoáng sững sờ trước vẻ mặt lo lắng không rõ ràng của người đàn ông.

Cô nhớ lại chuyện xảy ra vừa rồi, hoảng sợ muốn kéo váy xuống: "Đừng... Đừng đυ.ng vào."

Nhưng mà đã quá muộn.

Dâʍ ɖị©ɧ ướŧ áŧ thấm vào chiếc qυầи ɭóŧ trắng tinh bằng vải cotton chảy ra hòa vào tϊиɧ ɖϊ©h͙, nửa trắng nửa trong suốt, thật sự là một màu sắc gợϊ ȶìиᏂ.

Thì ra trong lúc bị anh dùng tay thủ da^ʍ, cô cũng đã tự mình lên cao trào.

"Em học xong rồi, bây giờ đến lượt anh học?"

Chỉ trong tích tắc, anh đã trở lại dáng vẻ hung ác cô quen thuộc nhất. Đầu ngón tay anh từ từ bao lấy nơi bị miệng huyệt hút ra thành một cái lỗ nhỏ xíu lõm xuống.