Yểu Yểu

Chương 12: Nhìn thấy Yểu Yểu tự an ủi (H) (1176)

“Này có là gì chứ?” Thẩm Hàn Chu không đồng ý, “Ông đây cam tâm tình nguyện, cậu quản được chắc?”

“Đó, anh hùng cũng khó qua ải mỹ nhân.” Trần Dục cười khúc khích, “Đến lúc đó nhớ mang cô ấy đến cho chúng tớ nhìn mấy cái đấy.”

“Không cho.”

“Thật keo kiệt.” Trần Dục trêu chọc, “Xem ra là thật sự thích người ta rồi.”

“Không nói nhảm với cậu nữa.” Thẩm Hàn Chu nghĩ đến Lục Yểu Yểu, khóe miệng không nhịn được ý cưới, “Nhưng mà lão Trần, cảm ơn cậu.”

“Không cần.” Trần Dục hào phóng xua tay, “Dù sao chiếc xe kia của cậu so với ca phẫu thuật này đắt hơn nhiều.”

Trước khi đi ngủ, Thẩm Hàn Chu lật lịch xem, còn ba ngày nữa đến sinh nhật của Lục Yểu Yểu, anh đã mua vé ngồi hàng đầu của buổi hòa nhạc, nhớ rõ lần trước Lục Yểu Yểu chơi đàn, hình như cây ghi ta ấy đã dùng rất lâu rồi, anh tính ngày mai đi mua cho cô một cái mới.

Bởi vì chuyện phẫu thuật ghép giác mạc mà anh kích động cả đêm, ngày hôm sau sáng sớm đã đến trung tâm mua sắm, chọn một cây đàn ghi ta thủ công đắt tiền, lại dặn dò khắc chữ Y trong tên Lục Yểu Yểu lên cây đàn.

Khi đi ngang qua cửa hàng quần áo nữ, anh dừng lại nhìn một hồi. Anh đối với quần áo của con gái không có nghiên cứu, trong ấn tượng của anh, Lục Yểu Yểu luôn mặc váy vải bông. Còn quần áo trong tủ kính nhìn chất vải cao cấp, mặt vải sáng bóng, vừa thấy liền biết giá cả không hề rẻ.

Anh căng da đầu đi vào, nhìn qua, không biết nên mua cho cô cái gì.

Dạo một vòng, tầm mắt anh dừng lại trên một cái váy màu lam bằng tơ tằm in hoa.

Anh nghĩ nghĩ, chiếc váy này rất thích hợp với Yểu Yểu, anh biết Lục Yểu Yểu thích màu lam, chiếc váy này hoàn hảo ôm lấy vòng eo, nếu mặc trên người cô nhất định rất đẹp.

Sau một hồi mua sắm ở trung tâm thương mại, Thẩm Hàn Chu cho đồ vào cốp xe, chuẩn bị lái xe đến cửa hàng thú cưng xem qua.

Từ lần trước hứa với Lục Yểu Yểu nuôi một con mèo, anh vẫn luôn tìm kiếm giống loài phù hợp, cuối cùng đã tìm được một con mèo Napoleon chân ngắn màu trắng sữa.

Anh đã hẹn thời gian với ông chủ, khi đến cửa hàng thú cưng, con mèo kia trừng đôi mắt xanh tròn xoe nhìn anh, ở trong l*иg kính kêu meo meo, đáng yêu đến mức khiến tim người ta mềm nhũn.

Bộ dáng nó vừa vô tội lại đáng thương, Thẩm Hàn Chu ôm nó vào ngực, cảm thấy thế nào cũng giống Lục Yểu Yểu.

“Thế nào?” Ông chủ cửa hàng thú cưng là bạn của Trương Dũng, “Trương Dũng nói cậu muốn mua mèo, con này là con xinh đẹp nhất trong tiệm, tôi cố ý giữ lại cho cậu.”

Thẩm Hàn Chu chuẩn bị bỏ nó vào balo phi hành gia*, lại không ngờ nó nắm chặt lấy quần áo anh, giống như không muốn rời đi.

*Balo phi hành gia: là balo để đựng mèo, thường có hình trứng với đế bằng, một mặt trong suốt.

“Ấy.” Thẩm Hàn Chu sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nó, cười nói, “Nó ăn vạ tôi rồi.”

“Cậu đặt cho nó một cái tên đi.”

“Ừm...” Thẩm Hàn Chu nghiêng đầu suy nghĩ, “Không vội, để lát nữa chủ nhân của nó tự mình đặt tên.”

Cầm balo phi hành, Thẩm Hàn Chu ngồi bên trong xe suy tư một hồi, cuối cùng vẫn mang mèo đi tìm Lục Yểu Yểu.

Mặc dù đó là bất ngờ trong ngày sinh nhật, nhưng anh chờ không kịp, hiện tại với tiểu gia hỏa này, anh có thể có nhiểu cơ hội chung sống với cô hơn.

Đến cửa nhà Lục Yểu Yểu, anh bấm chuông nhưng không có ai trả lời, thử gọi điện thoại nhưng cũng không có ai bắt mắt, Lục Yểu Yểu ngày thường rất ít khi đi ra ngoài, hơn nữa hôm nay cũng không phải là ngày đi học.

“Yểu Yểu?” Anh lại gọi lần nữa, bên trong cánh cửa vẫn im ắng, Thẩm Hàn Chu có chút lo lắng, anh nhớ rõ mật mã khóa trên cửa là sinh nhật của Yểu Yểu, sau khi nhập vào, quả nhiên cửa mở ra.

Khoảnh khắc cửa mở, anh sững sờ tại chỗ.

Nhà Lục Yểu Yểu rất nhỏ, cho nên một chút động tĩnh trong phòng cũng có thể bị phóng đại vô hạn, cửa phòng mở rộng, mà bản thân cô lại đang trần trụi nằm trên giường, ngón tay mảnh khảnh vói vào hoa huyệt mà thọc vào rút ra.

“Anh Hàn Chu...” Cô nhắm mắt, một tay khác đặt lên đầṳ ѵú đứng thẳng mà xoa nắn, đầṳ ѵú nhỏ phấn nộn mới vừa bị cô nhẹ nhàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai cái, Lục Yểu Yểu đã nhỏ giọng kêu lên.

“Thật thoải mái.” Cô duỗi ngón tay ra, trên đầu ngón tay còn lưu lại một tia chất lỏng trong suốt, cô xoa xoa ấm đế, thân thể đột nhiên run rẩy lên.

Dâʍ ɖị©ɧ từ mật huyệt thiếu nữ trào ra, cô kẹp chặt hai chân lại, há mồm thở hổn hển, “Anh Hàn Chu.”

Cô gọi anh hết lần này đến lần khác, “Em muốn... A...”

Thẩm Hàn Chu xem đến đỏ cả mắt, Lục Yểu Yểu trong ấn tượng của anh vừa dịu dàng lại thẹn thùng, không nghĩ đến cô còn có một mặt phóng đãng như vậy.

“Anh Hàn Chu, em muốn bị cắm.” Lục Yểu Yểu hoàn toàn đắm chìm trong tự an ủi, không hề nhận thấy Thẩm Hàn Chu đang đứng ở cửa, cô mở hai chân, mật nước không ngừng tràn ra từ âʍ ɦộ chưa được khai phá, “Thật là khó chịu.”

Thẩm Hàn Chu đã cứng không chịu được, anh lập tức đi thẳng đến mép giường cô, cúi người xuống đè cổ tay cô, Lục Yểu Yểu đột nhiên run lên, nhỏ giọng hét lên.

“Suỵt.” Sóng tình trong mắt Thẩm Hàn Chu rung động, bàn tay khớp xương rõ ràng vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cô, giọng khàn khàn, “Vừa rồi không phải gọi tên anh rất vui vẻ sao?”

“Anh Hàn Chu...” Mặt Lục Yểu Yểu đỏ bừng, tim đập loạn xạ, “Anh, anh nghe thấy hết rồi?”

“Hửm?” Ngón tay Thẩm Hàn Chu phủ lên đầṳ ѵú mẫn cảm của cô, Lục Yểu Yểu run lên, “Em muốn sao?”

Anh cúi người nhìn cô, đáy mắt ái muội nhìn không sót gì.