Người đàn ông hình như rất thích tư thế cưỡi ngựa, lại đem Mộ Hoàn Chân mặt kề mặt ôm vào trong ngực
Tay sờ soạng bên trong thịt l*и, vách thịt bên trong cũng đã bớt sưng, vừa trơn vừa dính, tùy tiện trêu chọc một chút sẽ chảy ra rất nhiều nước da^ʍ.
Người đàn ông nhanh chóng cởϊ qυầи, móc ©ôи ŧɧịt̠ bự ra đâm vào trong, l*и nhỏ của Mộ Hoàn Chân đã sớm quen thuộc, người đàn ông vừa đâm vào liền gắt gao cắn chặt.
Mộ Hoàn Chân kêu lên một tiếng đau đớn, mấy ngày nay người đàn ông không tìm cậu, cậu cũng không dám tự mình chơi, l*и non đóng chặt, đột nhiên bị đυ. vào, nhất định chịu không nổi.
Người đàn ông di chuyển rất chậm, ©ôи ŧɧịt̠ cứng rắn giống như đang điều khiển cậu, từng chút từng chút cọ xát.
Hắn mạnh mẽ nâng cằm Mộ Hoàn Chân, hung hăng hôn lên, vô cùng mạnh bạo, giống như là muốn ăn thịt người.
Mộ Hoàn Chân không hề có kỹ xảo mυ'ŧ đầu lưỡi, tiếng hôn dính dính ngọt ngào, một tay người đàn ông giữ chặt gáy Mộ Hoàn Chân, không cho cậu tùy tiện chạy trốn, tay kia sờ vào trong áo ngủ của cậu.
Đầṳ ѵú cứng lên giống như tảng đá nhỏ, người đàn ông lấy tay nhào nặn, ấn mạnh vào quầng vυ' mềm mại.
Môi bị người đàn ông hôn lên, Mộ Hoàn Chân chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ ngắn ngủi.
Hôn đến khi đại não Mộ Hoàn Chân thiếu dưỡng khí, trái phải né tránh, người đàn ông mới buông cậu ra. Hai người đều kịch liệt thở hổn hển, người đàn ông tra hỏi, "Có nhớ tôi không? "
"Không nhớ..." Mộ Hoàn Chân quay đầu đi nơi khác
Côи ŧɧịt̠ bự mạnh mẽ đâm thẳng vào lỗ thịt mềm, người đàn ông lại hỏi một lần nữa, "Có nhớ tôi không? "
Vòng eo Mộ Hoàn Chân mềm nhũn, muốn ngã vào trong ngực người đàn ông, lại bị người đàn ông giữ vững thân thể. Mộ Hoàn Chân tức giận nói, "Không nhớ... Chính là không nhớ... Ai nhớ anh... Tên biếи ŧɦái này..."
Hơi thở của người đàn ông dồn dập, "Vậy em nói đi, hôm nay đến sân bóng xem ai?"
Mộ Hoàn Chân không nghĩ tới tên biếи ŧɦái này lại xuất hiện ở khắp nơi như thế, sốt ruột nói, "Dù sao cũng không phải nhìn anh"
"Đó là ai?" Người đàn ông đột nhiên bất động, trói buộc hai tay Mộ Hoàn Chân, muốn cùng cậu hỏi rõ ràng.
Mộ Hoàn Chân bị siết chặt đến đau đớn, "Không cần anh lo..."
Một chút ôn nhu cũng không còn lưu lại, người đàn ông đột nhiên trở nên thô bạo, "Lén lút nhìn ai?"
Côи ŧɧịt̠ bự ở trong l*и bắt đầu thay đổi phương hướng chuẩn bị đùa giỡn, Mộ Hoàn Chân tức giận, cánh tay yếu ớt đánh vào vai người đàn ông, "Lại... Không phải nhìn anh... Anh... Cái tên biếи ŧɦái này..."
"Nhìn người em thích?" Giọng nói của người đàn ông lạnh như băng giống như đã đạt đến cực điểm.
Mộ Hoàn Chân thề thốt phủ nhận, "Không... Không..."
Càng giãy dụa, người đàn ông càng giữ chặt, "Thích ai? Chơi bóng à? Tiền đạo hay hậu vệ?"
Mộ Hoàn Chân bịt lỗ tai không nghe, cậu sợ nhìn Vạn Quân một cái, đều bị người đàn ông này nhạy bén phát hiện.
"Tôi không thích... Không thích... Cho dù anh làm gì đi nữa... Tôi cũng sẽ không thích anh..."
Người đàn ông gần như khẳng định Mộ Hoàn Chân là đi xem người mình thích nên mới có thể hoảng hốt thành như vậy.
Vốn là đối với Mộ Hoàn Chân nhớ nhung hao mòn, nói chuyện một lát liền trở nên khắc nghiệt, "Không thích tôi mà cũng nguyện ý bị đυ., lại còn kẹp tôi chặt như vậy?"
Mộ Hoàn Chân từ chối nói chuyện cùng hắn, chỉ có thể ôm đầu liều mạng lắc đầu, ở nơi tối đen, hai người đều không nhìn rõ vẻ mặt của nhau, người đàn ông ra lệnh nói, "Nói chuyện"
Vừa rồi Mộ Hoàn Chân còn giãy dụa, phút chốc liền ngoan ngoãn, cúi đầu, lẩm bẩm, "Đều là... Là anh ép buộc tôi..."
Người đàn ông không muốn nghe cậu nói những lời này, còn vì người đàn ông khác mà ngang ngược với hắn, quả thực là thiếu phạt.
"Ép buộc em, em không phải cũng rất sướиɠ đi, em dám nói mấy ngày nay không nghĩ tới tôi sao? Ai khóc lóc nói muốn chồng ôm? Đĩ da^ʍ nhỏ rời đi liền không nhận người đúng không?"
Kiểu xưng hô vũ nhục này, Mộ Hoàn Chân theo bản năng cảm thấy ác cảm, ngồi ở trên ©ôи ŧɧịt̠ bự của người đàn ông, làm cho cậu không có chỗ trốn.
Chịu không nổi dáng vẻ không cho hắn chút phản ứng nào của Mộ Hoàn Chân, người đàn ông đột nhiên đem ©ôи ŧɧịt̠ nóng bỏng từ bên trong lỗ l*и Mộ Hoàn Chân rút ra, nhanh chóng đem ©ôи ŧɧịt̠ giả trong ngực nhét vào, vừa mở công tắc lên, Mộ Hoàn Chân cũng mạnh mẽ bắn ra.
Côи ŧɧịt̠ giả dù có kí©ɧ ŧɧí©ɧ thế nào, đều là vật chết không có nhiệt độ, Mộ Hoàn Chân cũng không thích bị loại đồ vật này xâm chiếm, "Lấy ra đi... Hức..."
Người đàn ông mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cậu, hung ác nói, "Có phải để cho em quá thoải mái nên em bắt đầu hếch mũi lên mặt, em không thích tôi, tôi đổi thành ©ôи ŧɧịt̠ giả cho em, em còn chọn ba chọn bốn?"
Cho dù không nhìn thấy biểu tình của người đàn ông, Mộ Hoàn Chân cũng bị khí thế giương nanh múa vuốt của hắn hù dọa, bỗng chốc lại cắn môi, im lặng rơi lệ, run rẩy một cách lợi hại.
Người đàn ông quyết tâm không đυ. vào nữa, trên tay cầm lấy ©ôи ŧɧịt̠ giả, không hề có tình cảm mà đâm chọc.
Mộ Hoàn Chân co lại thành một đoàn, không dám bất mãn, ngay cả việc cậu không thích ©ôи ŧɧịt̠ giả cậu cũng không dám nói.
Đây đâu phải là làʍ t̠ìиɦ sung sướиɠ, quả thực giống như hành hình, người đàn ông cứng nhắc cắm ©ôи ŧɧịt̠ giả vào trong l*и nhỏ, Mộ Hoàn Chân chịu không nổi mới nhận sai, "Tôi đau... A... Đừng đến... Tôi không muốn... Không muốn ©ôи ŧɧịt̠ giả..."
Phía dưới vừa đau vừa chua xót, bị ©ôи ŧɧịt̠ giả quấy nhiễu lộn xộn, nước da^ʍ chảy lên đùi người đàn ông.
Người đàn ông rốt cuộc cũng dễ nói chuyện đem ©ôи ŧɧịt̠ giả ném sang một bên, chỉ là không hề có bất kỳ động tác nào, cũng không lên tiếng nữa.
Mộ Hoàn Chân còn chưa sung sướиɠ , không mở miệng được muốn người đàn ông đυ. cậu, kẹp lấy thịt l*и ma sát.
Người đàn ông cảm nhận được động tác của cậu, cố ý mở chân ra, nếu không Mộ Hoàn Chân sẽ tự mình cọ.
Mộ Hoàn Chân gấp đến độ trực tiếp khóc, ôm lấy cổ người đàn ông, cuồng hôn một trận, giống như chú chó nhỏ lấy lòng chủ nhân, thiếu chút nữa là vẫy đuôi.
Đối với Mộ Hoàn Chân rất nhớ nhung, người đàn ông cũng không tính toán nữa, Mộ Hoàn Chân học không ngoan, đến bây giờ còn không mở miệng nói một câu mềm mại.
Mộ Hoàn Chân cầm lấy tay nam nhân, đặt vào trong c̠úc̠ Ꮒσα của cậu, cằm nhỏ không ngừng run rẩy, đáng thương lại bất lực, hết lần này tới lần khác người đàn ông còn vô tình rút tay về.
"Hức... Muốn..." Nếu lúc trước, nghe được Mộ Hoàn Chân chủ động nói muốn, người đàn ông đã sớm ôm người đυ. vào, nhưng hiện tại lại có thể thờ ơ.
Mộ Hoàn Chân một bên khóc, một bên ôm cổ nam nhân dựa về phía trước, đôi môi làm càn quấy rối trên mặt người đàn ông, hô hấp nóng rực, lưu lại không ít nước miếng trơn nhẵn.
Người đàn ông vốn đã cứng rắn đến rối tung rối mù, Mộ Hoàn Chân còn làm nũng như vậy hắn đã sớm có chút không kiềm chế được, lại nuông chiều Mộ Hoàn Chân một lần nữa
Bóp ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ chất vấn nói: "Có nhớ tôi không?"
Mộ Hoàn Chân liều mạng gật đầu, "Nhớ..."
"Còn đi xem tên đàn ông hoang dã kia sao?"
Những lời này kí©ɧ ŧɧí©ɧ Mộ Hoàn Chân, cậu bắt đầu kịch liệt run rẩy, người đàn ông lại hỏi một lần nữa, "Còn đi sao? Thích ai..."
Trong đầu từng chút từng chút bị tìиɧ ɖu͙© thôn tính, Mộ Hoàn Chân nghĩ không ra vì sao người đàn ông này lại muốn mình thừa nhận thích hắn, hai người bọn họ không phải quan hệ chính đáng gì, vốn là người đàn ông ép buộc cậu, cái gọi là ngọt ngào kia, đều là ảo giác không có thật.
Người đàn ông không nhận được câu trả lời, giọng điệu càng thêm lạnh như băng, trên tay bóp ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ một cái, "Không nói có phải hay không? Vậy em tốt nhất đừng cho tôi biết, em có muốn tôi gửi cho anh ta xem hình ảnh lúc cao trào của em không? "
"Không... hức..." Sợ hãi cùng đau đớn làm cho Mộ Hoàn Chân sợ tới mức giữa háng nóng lên, ©ôи ŧɧịt̠ trực tiếp đái ra.
Người đàn ông a một tiếng, "Bị tôi làm đái mấy lần rồi, người khác sẽ thỏa mãn được em sao?"
Mộ Hoàn Chân xấu hổ muốn thoát khỏi người của hắn, nhưng người đàn ông lại giữ chặt cậu, giằng co đến lúc cánh tay Mộ Hoàn Chân đều hiện lên vết xanh tím
"Không... Không muốn..." Mộ Hoàn Chân chậm chạp cự tuyệt
"Vậy em thích ai?" Người đàn ông cố ý mê hoặc Mộ Hoàn Chân, "Thích người khác tôi liền đánh gãy chân hắn"
Mộ Hoàn Chân suy nghĩ không ngớt tính chân thật trong lời nói của người đàn ông, đối với người đàn ông này chính là nỗi sợ hãi đến tận xương tủy, cổ họng không kìm nén được tiếng nức nở, "Thích... Thích anh... Chồng... Hức..."