Bệnh Trạng

Chương 11

Sắc mặt người đàn ông thay đổi không ngừng, vừa nghe thấy Mộ Hoàn Chân thừa nhận thích hắn, lập tức trở nên ôn nhu, ngay cả khí thế cũng không còn dọa người như vậy.

Côи ŧɧịt̠ bự nóng bỏng một lần nữa cắm vào trong l*и nhỏ, hắn ôm chặt Mộ Hoàn Chân, để cho cậu tựa bả vào vai mình, run rẩy khóc.

Mộ Hoàn Chân vừa nôn nóng vừa tức, mặc kệ có phải tự nguyện hay không, bản thân thừa nhận yêu thích tên biếи ŧɦái này, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu không tình nguyện.

"Bé cưng..." Người đàn ông vuốt ve lưng cậu, xưng hô lại trở nên thân mật. Tiếng va chạm dính dính dưới thân, trong đêm tối chấn động điếc cả tai.

Khi tiến vào, người đàn ông sẽ cố ý đẩy háng, ©ôи ŧɧịt̠ có độ cong dựa vào nước da^ʍ ướŧ áŧ trượt vào sâu bên trong l*и nhỏ. Côи ŧɧịt̠ bự đυ. vừa nhanh vừa tàn nhẫn, người đàn ông hận không thể đem toàn bộ trứng dái nhét vào trong l*и Mộ Hoàn Chân, hai người phù hợp đến bất ngờ, làm cho thể xác và tinh thần người đàn ông sung sướиɠ.

Côи ŧɧịt̠ bự thay đổi phương hướng đυ., không có kỹ xảo mà đυ. mặt sau, toàn bộ đều dựa vào sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trong đầu người đàn ông chỉ muốn đυ. nát Mộ Hoàn Chân, đυ. đến khi cậu nghe thấy hắn nói chuyện thì đôi chân liền mềm nhũn, bỏ đói cậu một hai ngày, cậu sẽ chủ động vểnh đít cầu hắn đυ. vào.

Trong đầu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, miệng của hắn bắt đầu mở ra nói những lời đồi trụy không đâu vào đâu, "Có phải em là nộ lệ tình dục bé nhỏ hay không?"

Mộ Hoàn Chân đại khái cũng có chút khuynh hướng M, lại nghe thấy người đàn ông nói như vậy với cậu, thịt l*и bắt đầu co rút từng cái một

"Làm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© bé nhỏ của chồng nhé? Sau này chỉ cho một mình chồng đυ. em, mỗi ngày đều cho em ăn no"

Trong lúc quan hệ tìиɧ ɖu͙© lời nói càng thô tục sẽ càng khuấy động Mộ Hoàn Chân, mặc dù sự xấu hổ trong tâm trí khiến cậu muốn cự tuyệt nhưng sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ do tìиɧ ɖu͙© mang tới làm cho cậu một câu cũng không nói được.

Chỉ nghĩ đến mỗi ngày ở dưới thân người đàn ông cao trào, hai chân không tự giác kẹp lấy háng người đàn ông.

Người đàn ông nhìn thấy rõ ràng phản ứng của Mộ Hoàn Chân, cũng không cự tuyệt, chính là nửa từ chối nửa chấp nhận.

"Là muốn làm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© hay công chúa nhỏ của chồng? Hửm?" Lời nói thô tục của người đàn ông vẫn chưa dừng lại.

Mộ Hoàn Chân chưa từng nghe qua những lời cợt nhả này, giọng nói khàn khàn khiến cho lỗ tai cậu ngứa ngáy, giống như làm nũng cọ nhẹ lên gò má người đàn ông, phát ra tiếng rêи ɾỉ sung sướиɠ.

Thực ra những lời này, người đàn ông không cần cậu trả lời, chỉ cần Mộ Hoàn Chân trốn ở trong ngực hắn làm nũng, đây chính là đáp án tốt nhất.

Ở bên trong không hề báo trước, người đàn ông đột nhiên bắn ra, tiết tấu tìиɧ ɖu͙© dần dần chậm lại, hai người lười biếng tựa vào nhau.

Bên trong l*и non vừa chua xót vừa sung sướиɠ, trong đầu lại chậm rãi tỉnh táo, người đàn ông ôm cậu thật chặt, trong lòng Mộ Hoàn Chân có chút uất ức nên bắt đầu được voi đòi tiên

Nắm chặt nắm đấm đánh vào ngực nam nhân, cắn vào vai của người đàn ông một cái. Sức mạnh của nắm đấm không lớn, người đàn ông cũng không ngăn cản cậu.

Về phần bả vai, Mộ Hoàn Chân cắn rất ác độc, trong miệng nếm được một ít máu tươi, người đàn ông đau đến kêu một tiếng, Mộ Hoàn Chân cắn xuyên thấu da thịt, thậm chí thấy cả máu tươi.

Mộ Hoàn Chân rúc trong lòng hắn, người đàn ông sẽ không vì một chút tình thú trong lúc làʍ t̠ìиɦ mà nổi giận với cậu, cưng chiều hỏi, "Hết giận rồi?"

Mộ Hoàn Chân nhả ra, đấm vào ngực người đàn ông, khóc đến đứt quãng, "Khốn nạn... Hức..."

Tính cách ngoan ngoãn kia liền biến mất, người đàn ông dỗ dành cậu, "Tôi khốn nạn... Tôi chính là một tên biếи ŧɦái... Cưng à đừng giận tôi nữa"

Giọng điệu một lòng dỗ dành bảo bối khiến Mộ Hoàn Chân không biết có nên tức giận nữa hay không.

Người đàn ông liền cởϊ qυầи lót ra, quần Mộ Hoàn Chân bị cởi một nửa, cao trào qua đi, hai người ôm nhau nghỉ ngơi, hình ảnh dâʍ ɭσạи lại ấm áp.

Vừa mặc quần cho Mộ Hoàn Chân, người đàn ông vừa dặn dò, "Về nhà đi ngủ sớm một chút, cục cưng ngoan"

Nói xong người đàn ông còn luyến tiếc buông tay, ôm lấy Mộ Hoàn Chân, hôn lên trán cậu.

Được người đàn ông đối xử ôn nhu như thế, trong lòng Mộ Hoàn Chân mềm nhũn, không muốn nghĩ cái gì khác, ngược lại cùng người đàn ông làm nũng.

"Tôi không muốn ©ôи ŧɧịt̠ giả..."

"Ừ?" Người đàn ông im lặng nghe Mộ Hoàn Chân nói chuyện, thanh âm rầm rì, người đàn ông nghe thấy trong lòng liền ngứa ngáy

"Không muốn ©ôи ŧɧịt̠ giả... Ưʍ..." Mộ Hoàn Chân tự nhiên cọ cọ ở ngực nam nhân.

"Vậy thì không cần nữa, hôm nay tôi liền ném nó đi" Hắn cũng không thích ©ôи ŧɧịt̠ giả, không thích Mộ Hoàn Chân tự mình chơi, cũng không thích có thứ gì khác tiến vào trong thân thể Mộ Hoàn Chân, du͙© vọиɠ chiếm hữu nổi lên.

Mộ Hoàn Chân càng nói càng uất ức, "Tôi không muốn thích anh... Anh quá hung dữ... Hức..."

Xong việc không nhận người là trạng thái bình thường của Mộ Hoàn Chân, tâm tình người đàn ông rất tốt, vậy mà bắt đầu cúi đầu làm nhỏ, "Không hung dữ với em, bé cưng, đừng khóc"

Người đàn ông nâng gáy Mộ Hoàn Chân lên, môi của Mộ Hoàn Chân ướŧ áŧ và sưng húp, người đàn ông mυ'ŧ nhẹ, cẩn thận che chở ở trong ngực.

Đây là người đàn ông đầu tiên của Mộ Hoàn Chân, mặc kệ như thế nào, cảm giác ỷ lại vào hắn ta là bẩm sinh, hai tay đặt lên vai người đàn ông, ngoan ngoãn đáp lại nụ hôn của hắn.

Mộ Hoàn Chân không biết hôn môi, hơi dè dặt, vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ môi người đàn ông, đầu lưỡi nhô lên ma sát cùng một chỗ, nước miếng ở khoé miệng không còn chỗ chứa nhỏ giọt chảy xuống.

Người đàn ông mừng rỡ, không có động tác gì, chờ Mộ Hoàn Chân chủ động hôn hắn, loại hôn môi không hề có quy tắc này làm cho mạch máu người đàn ông như bị huỷ hoại.

Trong bóng tối xen lẫn tiếng hôn môi ám muội, may mắn nơi này vô cùng vắng vẻ, nếu không một khi có người tới gần thì có thể nghe được âm thanh kiều diễm.

Mộ Hoàn Chân hôn đến mệt mỏi, đầu óc cũng tỉnh táo một chút, buông người đàn ông ra liền cúi thấp đầu, cho dù biết ở đây là một mảnh tối đen, cũng sợ người đàn ông nhìn thấy hai má đỏ bừng của cậu.

"Tôi muốn về nhà..." Nói xong còn không dám đi, ngơ ngác ngồi trên đầu gối người đàn ông, chờ sự đồng ý của hắn.

Người đàn ông vuốt ve mu bàn tay Mộ Hoàn Chân: "Đi đi, về ngủ sớm một chút"

Mộ Hoàn Chân từ trên người người đàn ông nhảy xuống, do dự một chút, mới hướng ra bên ngoài chạy đi, không dám quay đầu lại, cậu biết nhiệt độ trên mặt mình còn chưa giảm xuống.

Đợi đến khi Mộ Hoàn Chân rời đi được một lúc, người đàn ông mới từ sâu trong bụi cỏ đi ra, bả vai còn lâm râm đau nhức, hắn sờ một cái, dựa theo ánh trăng nhìn vào, còn đang chảy máu, bảo bối nhỏ này thật nhẫn tâm.

Đến cửa nhà, Mộ Hoàn Chân sờ túi, không mang theo chìa khóa, gõ cửa cũng như bước trên miếng băng mỏng.

Rõ ràng còn có thể phảng phất nghe được tiếng TV, nhưng không có người đến mở cửa, Mộ Hoàn Chân lại gõ thêm một lần nữa.

Cũng không biết đợi bao lâu, tiếng TV bên trong cũng không còn, mới nghe được tiếng bước chân lề mề đến mở cửa.

Người mở cửa chính là ba của Mộ Hoàn Chân, vẻ mặt phiền chán, trong miệng thô tục mắng, "Đồ quái vật, nửa đêm canh ba còn chạy ra ngoài, lần sau không có ai mở cửa cho mày"

Đôi mắt Mộ Hoàn Chân khóc đến sưng đỏ, ba cậu giống như là không nhìn thấy, sẽ không hỏi thêm một câu, vung tay đi lên lầu.

"Thực xin lỗi..." Cũng mặc kệ có ai nghe thấy hay không, Mộ Hoàn Chân khúm núm nói lời xin lỗi, lại như mèo thắt lưng rón rén đi lên lầu.

Trong đũng quần là một mớ lộn xộn, Mộ Hoàn Chân lại tắm rửa một lần nữa, lúc đi ra ngoài đã thấy người đàn ông gọi rất nhiều cuộc điện thoại.

Mộ Hoàn Chân không nghe điện thoại của hắn, cơn tức giận đổ ập xuống, "Làm gì?"

"Tắm rửa..."

Giọng nói Mộ Hoàn Chân ướŧ áŧ , người đàn ông cũng không tàn bạo đến như vậy, "Tôi đã tắm xong, sao em còn đang tắm..."

Không nói còn tốt, vừa nói Mộ Hoàn Chân càng thêm uất ức, "Không cần anh lo..." Cắn môi phát ra tiếng khóc nức nở

Người đàn ông trong nháy mắt mất bình tĩnh, còn chưa nói được hai câu, sao lại khóc lên, quên đi, hiện tại cũng không phải lúc so đo những thứ này, giọng điệu ôn nhu nói, "Nằm trên giường sao?"

"Ưʍ..." Mộ Hoàn Chân lăn vào trong chăn, xem như là đang trả lời lời người đàn ông.

"Nói chúc ngủ ngon với chồng nào"

"Hừ..."

Người đàn ông không biết Mộ Hoàn Chân sao lại khó chịu như thế, vừa rồi còn vui vẻ kêu chồng.

"Hừ cái gì? Nói mau"

Mộ Hoàn Chân nhìn đồng hồ trước mắt, nếu không ngủ sớm, ngày mai sẽ không dậy được, miễn cưỡng nói, "Chúc ngủ ngon"

"Không biết gọi người?" Người đàn ông không chịu bỏ cuộc.

"Biếи ŧɦái..."

Muốn biếи ŧɦái liền biếи ŧɦái, người đàn ông khẽ cười một tiếng, "Ngủ đi, bé cưng..."