Bệnh Trạng

Chương 2

Mộ Hoàn Chân tỉnh lại trong đêm tối, mơ hồ cảm giác được có thứ gì đó đang che mắt mình, cậu giãy dụa muốn kéo nó xuống nhưng hai tay bị giơ lên quá đỉnh đầu, cậu khẽ động, âm thanh va chạm của kim loại lạnh như băng vang lên, cậu sợ đến mức không dám phát ra tiếng.

Cậu cố nhớ lại những gì xảy ra trước đó, sau khi bị người ta ôm lấy liền bất tỉnh nhân sự

Không gian xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh của giọt mưa tí tách rơi, Mộ Hoàn Chân xoay nhẹ cái cổ tinh tế, cảm nhận đuợc hơi thở của người bên cạnh, Mộ Hoàn Chân nuốt nước miếng, "Có ai không?"

Đột nhiên bên tai vang lên giọng nói của một người lạ mặt: "Em tên là Mộ Hoàn Chân đúng không?"

Bên cạnh trầm xuống, người đàn ông ngồi ngay bên cạnh Mộ Hoàn Chân

Có hơi thở nguy hiểm phả vào mặt, Mộ Hoàn Chân muốn ngồi dậy, thân thể không biết bị cái gì giữ chặt lại

"Ai vậy?"

Người đàn ông không trả lời câu hỏi của Mộ Hoàn Chân, hắn đột nhiên tới gần, hơi thở áp sát vào má của cậu, "Mộ Hoàn Chân"

Mộ Hoàn Chân mơ hồ cảm thấy không ổn, còn chưa kịp lên tiếng, trên cẳng chân được buông lỏng có thể cử động rồi nhưng sau đó lại bị trọng lượng to lớn ở phía trên đè lên người

Người đàn ông lạ mặt đang đè lên người Mộ Hoàn Chân, sống lưng của Mộ Hoàn Chân tê rần, cậu mặc kệ tình huống xung quanh, việc trốn tránh người lạ là theo bản năng, hai chân của cậu khua khoắng một hồi, sợ hãi kêu lên: "Anh muốn làm gì vậy? Đừng chạm vào tôi"

Người đàn ông hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói: "Thật may vì tôi không mở khoá tay của em, hãy ngoan ngoãn một chút đi"

Trên thắt lưng bị sờ soạng một hồi, tay của người đàn ông đã kéo khoá quần của cậu, dây kéo bị kéo rách vang lên một tiếng, Mộ Hoàn Chân giật nảy lên như cá mắc cạn, đã như vậy rồi còn có thể không biết hắn muốn làm gì sao? Cậu không muốn bị người khác phát hiện ra bí mật

"Không muốn" Sau lưng bị người đàn ông mạnh mẽ đè xuống, xương cốt đập vào đồ vật dưới thân, Mộ Hoàn Chân đau đớn đến co rút cả người

Người đàn ông đắc ý cười thành tiếng, quần dài vướng víu đã bị ném sang một bên, quần lót bó sát khiến cổ họng hắn khô nóng, tiếng nuốt nước miếng vô cùng rõ ràng

Mộ Hoàn Chân đưa tay lên nhiều lần nhưng đều bị thứ gì đó hung hăng giữ lấy, bi thương mà cầu xin người đàn ông, "Đừng như vậy... Làm ơn... Làm ơn... Tôi là nam..."

Người đàn ông đột nhiên cắn vành tai của Mộ Hoàn Chân, thanh âm khàn khàn vang lên bên tai cậu, "Tôi đương nhiên biết em là nam, còn biết em là người ở học viện âm nhạc, Mộ Hoàn Chân"

Bàn tay to từ mép qυầи ɭóŧ sờ vào trong, làm cho thân thể Mộ Hoàn Chân căng thẳng, chống cự một cách vô ích, "Không nên... Không nên nhìn..."

Giữa háng lạnh lẽo, động tác của người đàn ông cũng dừng lại, ở nơi tối tăm chỉ nghe được tiếng khóc đau khổ tột cùng của Mộ Hoàn Chân, "A... Đừng... Đừng nhìn..."

Cơ quan sinh dục khác với người thường lần đầu tiên bại lộ trước mắt người xa lạ, l*и nhỏ trắng mịn vì bị kinh sợ mà mấp máy liên tục.

Bị phát hiện, bí mật cơ thể cậu cư nhiên lại bị một người xa lạ phát hiện.

Trên đùi ẩn ẩn đau đớn, bàn tay của người đàn ông nắm trên đó lại tăng thêm vài phần sức lực, không để ý đến Mộ Hoàn Chân là đang giãy dụa, ngón tay thô ráp mở mép l*и ra, nắm lấy hộŧ ɭε lạnh run, hỏi ngược lại cậu, "Có thứ này mà là đàn ông à?"

"A..." Mộ Hoàn Chân nghiêng đầu phát run, nước mắt từ khe hở của khăn bịt mắt chảy ra, "Anh buông tôi ra... Hức..."

Người đàn ông buông hộŧ ɭε đáng thương của cậu ra, một tay ôm lấy eo cậu, tự nhủ rằng: "Tôi sẽ kiểm tra em thật tốt, những nơi khác của em có phải cũng không giống đàn ông?"

Nút áo sơ mi lần lượt được cởi sạch, lộ ra khuôn ngực trắng như tuyết, trên ngực dán miếng dán ngực đột nhiên bị người đàn ông tiện tay kéo xuống, hai đầṳ ѵú căng tròn đung đưa trong không khí.

Bộ ngực của Mộ Hoàn Chân không giống những người đàn ông bình thường, quầng vυ' to tròn, sờ vào thấy nhiều thịt mềm, vừa hồng hào vừa mềm mại như những cô gái mới lớn, hai núʍ ѵú cũng căng đầy tựa như vừa bị người hung hăng mυ'ŧ qua.

Bị người đàn ông cởi sạch quần áo, dưới ánh mắt nóng rực chăm chú kia, thân thể Mộ Hoàn Chân hồng hào khác thường.

Ngay sau đó một âm thanh vang lên, trên người trơn nhẵn, người đàn ông cũng cởi sạch quần áo của mình, một lần nữa leo lên gần cậu

Người đàn ông nắm lấy gáy Mộ Hoàn Chân, ép cậu ngẩng đầu, Mộ Hoàn Chân né tránh trái phải, trên mặt bất chợt bị thứ mềm mại ướŧ áŧ xâm phạm, hắn là đang liếʍ mặt cậu

Mộ Hoàn Chân hét lên, "Tôi không cần... Không... Anh buông tôi ra... Biếи ŧɦái..."

Nghe Mộ Hoàn Chân xưng hô với mình như thế, người đàn ông cười vang một tiếng, ©ôи ŧɧịt̠ bự nóng bỏng cọ cọ miệng l*и, "Em còn nói tôi, trên cơ thể em mọc ra cái thứ này còn không phải biếи ŧɦái sao?"

Mộ Hoàn Chân nức nở một tiếng, không thể phản bác, run rẩy mà rơi lệ, bả vai co rút lại, ở trong trạng thái tự bảo vệ cực độ

Người đàn ông liếʍ liếʍ gò má cậu, lưu luyến trên môi, thấp giọng nói, "Tôi chú ý đến em đã lâu rồi, Tiểu Chân à..."

Hắn ta gọi Mộ Hoàn Chân mang theo chút ngọt ngào, Mộ Hoàn Chân tay chân đều lạnh lẽo, chỉ cảm thấy sợ hãi, ngay cả chính cậu cũng không biết lúc nào bị tên biếи ŧɦái này nhìn trúng

"Phối hợp với tôi, em ngoan ngoãn một chút, đừng nghĩ đến việc bỏ trốn, nếu em bỏ trốn, tôi sẽ đem video em bị tôi cưỡиɠ ɧϊếp phát ra ngoài, còn có cái l*и này..." Dứt lời, người đàn ông thấy Mộ Hoàn Chân đúng là có phản ứng, thân thể nhỏ bé không tự chủ được mà run rẩy, giọng điệu của hắn vừa ôn nhu lại vừa đáng hận, "Ngoan một chút, không đau như vậy"

Xác định Mộ Hoàn Chân không dám giãy dụa nữa, người đàn ông bá đạo mυ'ŧ đầu lưỡi Mộ Hoàn Chân, khí thế hung ác làm Mộ Hoàn Chân thật sự không dám nhúc nhích, môi khẽ nhếch lên, nước miếng trong suốt bị kéo thành tơ tràn ra theo khoé miệng của Mộ Hoàn Chân chảy xuống dưới

Đầu ngón tay chạm vào bộ ngực mềm mại, người đàn ông chỉ sờ một chút, sau đó toàn bộ bàn tay liền mở ra xoa nắn cặρ √υ' không tính là quá đầy đặn của cậu

Động tác quá mức hung ác, ngực của cậu cho tới bây giờ chưa từng bị đối xử như vậy, lúc Mộ Hoàn Chân thủ da^ʍ đều là vuốt ve thịt l*и, đột nhiên mãnh liệt như thế làm cho cậu đau đớn mà kêu lên một tiếng, "A..."

Tiếng khóc nhanh chóng bị tiếng rêи ɾỉ dồn dập thay thế, người đàn ông cũng đoán được là đã sờ đến điểm nứиɠ của Mộ Hoàn Chân, ngoài miệng buông ra, một đường hôn đến ngực cậu

Đầṳ ѵú cứng rắn bị ngậm vào trong miệng, cọ xát mυ'ŧ vào, đầṳ ѵú bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi, Mộ Hoàn Chân không rảnh bận tâm có phải là người xa lạ hay không, khó có thể kiềm chế mà rêи ɾỉ, "Ưʍ...a..."

"Xuy" một tiếng, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ phun ra một vết nước dính trên bụng người đàn ông. Mộ Hoàn Chân chưa bao giờ nghĩ chính mình có thể mẫn cảm như thế, núʍ ѵú bị người lạ ngậm vào miệng trêu chọc làm cậu có thể sung sướиɠ đái ra ngoài.

Người đàn ông chạm vào bụng dưới của mình, không phải là tinh dịch như mong đợi, mà là nướ© đáı. Hắn ta rất kinh ngạc, buông ngực Mộ Hoàn Chân ra, trêu chọc nói, "Mẫn cảm như vậy, đều là nướ© đáı"

Mộ Hoàn Chân dường như cảm thấy có chút xấu hổ, lại bị người đàn ông xa lạ liếʍ đến đái ra, cậu không biết biểu tình hiện tại của cậu là như thế nào, khẳng định là rất khó nhìn.

Mộ Hoàn Chân lại muốn rụt người né tránh, người đàn ông không tiếp tục làm khó cậu nữa, hắn nhận thấy cảm giác của mình đối với Mộ Hoàn Chân rất tốt, hắn nghĩ nhất định phải làm đến mức sau này cậu cũng không thể rời khỏi hắn

Ngón tay sờ về phía lỗ l*и ướt nhẹp, người đàn ông thay đổi rõ rệt, muốn đâm vào trong, l*и da^ʍ rất chặt gần như làm cho hắn phát điên, kinh ngạc hỏi: "Chưa từng đυ. qua với đàn ông?"

Mộ Hoàn Chân vẫn còn chìm đắm trong cơn đau không tự chủ được, người đàn ông nói cái gì cậu cũng không phản ứng

Người đàn ông không thích bộ dạng không đáp lại của cậu, phối hợp cũng tốt, mạnh mẽ chống cự cũng tốt, hắn hy vọng Mộ Hoàn Chân có thể đáp lại hắn.

Hắn ta xoa xoa hộŧ ɭε trong tay, Mộ Hoàn Chân khóc lóc kéo tinh thần quay trở về: "Đau quá..."

"Biết đau thì ngoan ngoãn trả lời tôi", người đàn ông thở dốc nặng nề, giống như là dã thú đang động dục, "Nếu không tôi trực tiếp ȶᏂασ vào, em càng đau hơn"

Mộ Hoàn Chân bị dọa sợ, "Không muốn... Đừng vào... Không... Tôi không muốn..."

Hắn lại cố chấp hỏi một lần nữa, "Em đã từng làm chuyện này với đàn ông chưa?"

Mộ Hoàn Chân liều mạng lắc đầu, trong miệng đứt quãng trả lời, "Không... Không có mà..."

Rất hài lòng với câu trả lời của Mộ Hoàn Chân, người đàn ông nhẹ nhàng xoa xoa l*и nhỏ, giọng điệu cũng ôn nhu không ít, "Vậy chính mình đã tự chơi qua chưa? "

Mộ Hoàn Chân chỉ biết khóc lóc run rẩy, tiếng khóc rời rạc, giống như không trả lời được câu hỏi của hắn

Người đàn ông không chịu buông tha, "Có tự mình chơi qua hay không? Không được nói dối"

"Có..." Mộ Hoàn Chân trả lời người đàn ông, dường như cảm thấy xấu hổ muốn chết đi, cắn chặt môi làm cho môi cũng trắng bệch

Khe hở của cái l*и rất nhỏ, có thể nói là một cái lỗ nhỏ, ngay cả ngón tay đi vào cũng khó chứ đừng nói là ©ôи ŧɧịt̠ bự. Nhưng người đàn ông không muốn ngón tay của hắn lấy đi lần đầu tiên của Mộ Hoàn Chân nên cho dù phải để cậu đau cũng phải dùng ©ôи ŧɧịt̠ bự của hắn ȶᏂασ vào.