“Lão đại, hình như trong cục phái vệ sĩ cho anh.” Tiểu An đứng trước cửa sổ nhìn xuống, thế vẫn chưa đủ, em còn chạy ra ban công để nhìn rõ hơn.
“À.” Trình Cẩm không để ý Tiểu An, anh đang sắp xếp hành lý, Dương Tư Mịch thì giở tính trẻ con ở bên cạnh phá rối, một bộ quần áo Trình Cẩm gấp mấy phút vẫn chưa xong, anh rất bất đắc dĩ, “Ai có thể dẫn em ấy đi mười phút không?”
Mọi người nhìn nhau, trăm miệng một lời, “Lão đại, anh có thể.”
“Lão đại, để em làm cho.” Diệp Lai lanh lẹ cầm quần áo trên tay Trình Cẩm.
Du Đạc đứng dậy giúp thu dọn đồ dùng hàng ngày.
Trình Cẩm đưa Dương Tư Mịch sang một bên, nắm lấy tay hắn, “Tư Mịch? Không thoải mái ở đâu à?”
Dương Tư Mịch rầu rĩ không vui, “Buồn chán.”
Buồn chán? Hôm nay họ có rất nhiều việc, sáng sớm làm kiểm tra, sau đó vội vàng về nhà dọn hành lý, lát nữa sẽ ra sân bay, sao lại có thời gian buồn chán?
Trình Cẩm khẽ thở dài, “Xin lỗi em.” Xin lỗi đã quên em sẽ buồn chán.
Dương Tư Mịch nhìn Trình Cẩm qua làn mi dài đen nhánh, “Anh chưa từng xin lỗi.”
Hắn thầm tính toán, cảm giác áy náy vừa phải sẽ giúp làm sâu sắc tình cảm, nhưng quá mức cuối cùng sẽ dẫn đến hai bên rạn nứt. Hắn hơi phiền não, vừa phải rốt cuộc là bao nhiêu?
Trình Cẩm cười nói, “Không đúng, anh chắc chắn là người sẵn lòng nói xin lỗi.”
Anh cầm lên một quyển sách để trên sofa, “Anh đọc sách cho em nhé? Giúp em tiêu chút thời gian buồn chán.”
Sách này là Tiểu An mang tới, Trình Cẩm kéo Dương Tư Mịch ngồi xuống ghế, ôm người vào lòng xong thì nhìn sách, lúc này anh mới chú ý tên sách là “Truyện cổ tích Wilde”.
Trình Cẩm cảm thấy mình đã xem một vài thứ người này viết – bao gồm truyện cổ tích, anh nhớ có người tóm lược cuộc đời Wilde như sau: Trước đây có một người, yêu một người, sau đó người này chết. Không nói người này tài hoa hơn người, luôn có người chỉ xem ông ta là một câu chuyện cười lạnh.
Trình Cẩm nhớ lại “văn học thường thức” đó, thầm nghĩ anh mất trí nhớ chỉ quên mất người và chuyện cụ thể, ký ức “tri thức” lại không mất, tuy không rõ ràng nhưng giống như vỏ sò giấu dưới lớp cát vậy, chỉ cần phủi nhẹ là tìm được.
Dương Tư Mịch quan sát vẻ mặt Trình Cẩm, “Anh đang buồn? Vì một người đã chết.”
Hắn nhíu mày, liếc nhìn quyển sách trên tay Trình Cẩm, tóm lấy nó ném qua một bên.
Trình Cẩm cười dùng ngón tay chải vuốt tóc đen của người trong ngực, “Không phải buồn vì ông ta, chỉ là nhớ ra truyện cổ tích của ông ấy không giống truyện cổ tích chút nào, không hợp đọc cho em nghe.”
Dương Tư Mịch nói, “Tàn khốc tới không hợp đọc cho em nghe?”
Trình Cẩm vẫn cười như cũ, “Không, là tàn khốc tới anh không đọc nổi.”
Dương Tư Mịch tìm tòi nghiên cứu nhìn Trình Cẩm, “Thật ra em đọc rồi, cũng khá thích.”
Lần này Trình Cẩm cười thật, anh hôn lên trán Dương Tư Mịch, “Được rồi, anh đọc cho em.”
Truyện cổ tích tàn khốc nhất thật ra đang hiển hiện trước mặt anh, rốt cuộc anh đã vây khốn em như thế nào khiến em cam tâm tình nguyện thu lại đôi cánh xinh đẹp vì anh.
“Ôi chao, phiến tình…” Bộ Hoan nhỏ giọng trào phúng Trình Cẩm và Dương Tư Mịch, “Không dứt.”
Hắn vòng qua Trình Cẩm và Dương Tư Mịch, đi ra ban công đứng cạnh Tiểu An, “Vừa nãy em nói có vệ sĩ? Ở đâu?”
Tiểu An không vui, “Anh cũng biết là vừa nãy hả? Các anh đều bận quá ha, không ai thèm nghe em nói.”
Bộ Hoan cười nói, “Bọn anh không bận, bận nhất chính là thầy Dương.”
Hắn nhìn xuống dưới lầu, ừm, bên dưới có hai chiếc xe đậu lại, hẳn là đang chờ họ.
“Đây là ai thế, không có quy tắc gì hết, không biết đậu xa chút hả?”
Người dưới lầu hình như nghe thấy, ngẩng đầu nhìn lên phía này, Bộ Hoan làm mấy dấu hiệu tay với họ, một người trong nhóm kia đáp lại, sau đó gọi những người khác lên xe, lái đi.
Tiểu An nói, “Các anh dùng dấu tay nói gì thế?”
Lớp thủ ngữ căn bản của bộ An ninh em có đi học nhưng quên rất nhanh.
Bộ Hoan dở khóc dở cười, “Lúc em tham gia huấn luyện không nghe giảng à? Trình Cẩm mà biết sẽ bắt em đi lần nữa.”
“Anh bớt quản đi, em đạt tiêu chuẩn rồi.”
Bộ Hoan trêu em, “Trình Cẩm sẽ yêu cầu em thi được chín mươi điểm.”
Tiểu An lặng lẽ nhìn Bộ Hoan, “Em sẽ khóc.”
Bộ Hoan giơ tay đầu hàng, vừa bước lùi vừa nói, “Anh không nói nữa, em tiếp tục ngắm cảnh đi.”
“Có vài cô gái không thể gây…” Bộ Hoan quay vào phòng.
Diệp Lai nhìn hắn, “Anh nói gì?”
Bộ Hoan ngậm miệng lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.
Hàn Bân đứng dựa tường nói, “Anh ấy chắc là bắt nạt Tiểu An chưa thỏa mãn.”
Bộ Hoan thảm thiết kêu, “Anh em, cậu không nói gì không được hả, cậu có biết lời này của cậu dễ làm người khác hiểu lầm lắm không?”
Du Đạc nhô đầu ra khỏi cửa phòng, bỏ qua Trình Cẩm và Dương Tư Mịch trên sofa, trực tiếp nhìn Tiểu An ngoài ban công, “Em ấy tốt lắm, không khóc.”
“…” Bộ Hoan nói, “Đúng rồi, dưới lầu có một nhóm người đang chờ chúng ta. Không biết ở bộ nào nhưng trong đó hẳn có người bộ An ninh.”
Hàn Bân nói, “Có lẽ là người nhà Trì Nhược Ngu.”
Diệp Lai nói, “Đến dặn dò hay cảnh cáo chúng ta?”
Bộ Hoan cười nói, “Em có thể hỏi hai vị bên ngoài.”
Diệp Lai nguýt Bộ Hoan, nhấc túi hành lý đã sắp xếp xong lên, đi ra phòng khách, “Lão đại, xong rồi, giờ là mười giờ năm phút, chúng ta xuất phát luôn không ạ?”
“Đi thôi.” Trình Cẩm đóng quyển sách trên tay, nhìn Dương Tư Mịch đang nhắm mắt ngủ say trong lòng mình, “Anh hẳn nên chờ lên máy bay hãy cho em ấy ngủ…”
Sau khi xe nhóm Trình Cẩm chạy ra khỏi khu chung cư thì bị cản – người vốn chờ họ ở dưới lầu đã dời ra ngoài.
Trình Cẩm bảo Bộ Hoan dừng xe, Bộ Hoan hạ cửa sổ xe xuống, “Các vị tìm chúng tôi có việc?”
“Đúng, có thể lên xe tôi hàn huyên chút không? Đây là thẻ chứng nhận của tôi.” Nói chuyện chính là người trẻ nhất trong nhóm, trông dáng vẻ mới hơn hai mươi nhưng cho người ta cảm giác rất già dặn.
Bộ Hoan nhận thẻ chứng nhận xem xét, ơ, ban giám sát sao cũng chạy đến đây? Hắn chuyển tay đưa thẻ cho Diệp Lai, Diệp Lai xem kỹ rồi đưa cho Hàn Bân, sau đó là Du Đạc và Tiểu An.
Mấy người xem xong đều thoáng nhìn nhau, thẻ chứng nhận là thật, người này chắc không có vấn đề gì.
Cuối cùng, Trình Cẩm mới liếc nhìn thẻ chứng nhận trong tay Diệp Lai, anh nhìn người trẻ tuổi ngoài cửa sổ xe, cười nói, “Nếu tiện thì mời lên xe chúng tôi nói chuyện đi, tôi bây giờ không tiện xuống xe.”
Người đứng sau người trẻ tuổi không vui ra mặt, mấy người cũng nghiên cứu thẻ chứng nhận lâu như thế rồi còn chưa yên tâm, phải để người ta lên xe mấy người mới được?
Người trẻ tuổi ngược lại không hề có vẻ không vui, cười gật đầu rồi lên xe, sau khi lên mới biết tại sao Trình Cẩm nói anh không tiện xuống xe, vì anh đang ôm một người, người kia được chăn lông bọc lại, không nhìn rõ bộ dáng.
Trình Cẩm nói, “Xin lỗi, mời ngồi, tôi là Trình Cẩm, anh khẳng định muốn tìm tôi?”
Bộ An ninh không bị ban giám sát quản lý, tìm anh sẽ chỉ vì việc tư, mà hiện tại anh chỉ có việc liên quan tới Trì Nhược Ngu, người này có quan hệ với Trì Nhược Ngu?
“Không sai, tôi muốn tìm các anh. Tôi tên Lục Ngang, quen biết Trì Nhược Ngu từ nhỏ, ông Trì nói tôi cùng các anh đi xem cô ấy.”
Ánh mắt Trình Cẩm dừng trên người Lục Ngang, miệng nói, “Diệp Tử.”
“Vâng, lão đại.” Diệp Lai lấy di động ra gọi cho cục.
Trong lúc chờ đợi, Lục Ngang cũng không mất tự nhiên, anh ta hào hứng hiên ngang quan sát mấy người trên xe, thấy chỗ thú vị liền mỉm cười.
“Lão đại, có chuyện này.” Diệp Lai nhìn Lục Ngang, “Nhưng theo quy định anh ta sẽ chờ chúng ta ở sân bay, ngồi chung máy bay đi Thường Châu với chúng ta. Anh ta không do chúng ta quản nhưng cũng không được can thiệp chúng ta.”
Tiểu An nói, “Lý do an toàn, phải nghiệm chứng anh ta có phải người thật hay không đã.”
“Tôi đương nhiên là người thật.” Lục Ngang thấy buồn cười.
Du Đạc lấy ra một thứ trông như điện thoại di động để trước mặt Lục Ngang, “Chúng tôi muốn xem chứng cứ hơn, mời anh đặt ngón trỏ lên màn hình.”
Lục Ngang cứng đờ, nhìn Trình Cẩm nhưng hình như lực chú ý của Trình Cẩm không ở bên này, anh đang vuốt mấy lọn tóc nhổng lên của người trong ngực mình.
Lục Ngang đành chấp nhận hiện thực, đè ngón tay lên máy của Du Đạc.
Nửa phút sau, Du Đạc nói, “Lão đại, không sai, thông tin thân phận chính xác.”
Một phút sau, Tiểu An đánh ra vài trang tài liệu đưa cho Trình Cẩm, “Lão đại, tài liệu về người này, trước mắt em chỉ tra được nhiêu đây, cho em thêm thời gian em có thể tra được nhiều hơn!”
Trình Cẩm cười nói, “Vất vả rồi.”
Anh không xem mấy trang tài liệu kia mà nhìn Lục Ngang, “Vậy cùng đi sân bay?”
Bị giáng một loạt ra oai phủ đầu như thế, sắc mặt Lục Ngang cũng không thay đổi quá lớn, anh ta gật đầu, “Làm phiền mọi người.”
Sau khi đến sân bay, họ nhanh chóng đi qua lối đi lên máy bay.
“Máy bay lần này không tồi.” Bộ Hoan quay đầu nhìn Lục Ngang, “Chẳng lẽ nhờ hồng phúc của anh?”
Lục Ngang nói, “Không hẳn, tôi chỉ được thông báo đến đây chờ mọi người. Nhưng tôi muốn gặp các anh sớm một chút nên mới đi tìm.”
Hàn Bân nói, “Tại sao muốn gặp chúng tôi sớm?”
“Anh ta biết tôi.” Dương Tư Mịch tỉnh, chui đầu ra khỏi chăn.
Trình Cẩm bất đắc dĩ giúp hắn sửa sang mái tóc, giờ thì tỉnh, trên đường đi cõng hắn ôm hắn sao không thấy mí mắt hắn động cái nào?
Lục Ngang cười nói với Dương Tư Mịch, “Đã lâu không gặp.”
Dương Tư Mịch nói, “Chưa tới mấy năm.”
“… Tôi nghi thời gian không có ý nghĩa với anh, chuyện mười năm trước mà anh nói như thể mới xảy ra hôm qua.”
Du Đạc tranh luận, “Đó là vì mỗi người một khác, có người cả đời không gặp cũng không quan trọng, có người một ngày không gặp như cách ba năm.”
Đối với Dương Tư Mịch, Lục Ngang dĩ nhiên thuộc loại người không quan trọng.
Bộ Hoan nở nụ cười thô bỉ, “Tiểu Du Du yêu quý, anh phát hiện EQ cậu cao lên nha.”
Diệp Lai bên cạnh nói, “Xin anh đừng cười kiểu này, mất mặt lắm…”
“Được rồi, yên lặng chút đi.” Trình Cẩm nhìn Lục Ngang, “Anh tìm Tư Mịch làm gì?”
Lục Ngang nói, “Tất nhiên là chuyện Nhược Ngu. Dương Tư Mịch, tôi cần nói riêng với anh.”
Anh ta cười nói với Trình Cẩm, “Anh không để ý chứ?”
Trình Cẩm cong khóe miệng, “Tôi để ý. Anh không ngại thì có thể tìm em ấy nói chuyện bất cứ lúc nào, tôi sẽ có mặt, bảo đảm không chen lời.”
Lục Ngang nhìn Dương Tư Mịch, “Dương Tư Mịch?”
Dương Tư Mịch như người không liên quan, đổ về ngực Trình Cẩm, Trình Cẩm kéo chăn bọc lấy hắn lần nữa.
Lục Ngang suy tư một lát, nhìn Trình Cẩm, “Không phải anh mất trí nhớ sao?”
Trình Cẩm nói, “Đúng.”
Lục Ngang nói, “Nếu tôi nói cho anh chân tướng việc anh mất trí nhớ…”
“Anh muốn chết à.” Dương Tư Mịch lại chui ra khỏi chăn, suýt đυ.ng phải cằm Trình Cẩm, Trình Cẩm giúp hắn kéo chăn.
“Đừng quản cái chăn.” Dương Tư Mịch kéo tay Trình Cẩm thả lên người mình, hắn nửa quỳ dậy hôn Trình Cẩm.
“…”
Lục Ngang bị lãng quên.
Anh ta nhìn Trình Cẩm và Dương Tư Mịch, lại nhìn những người khác vẫn tán gẫu hoặc làm việc riêng, “Mọi người không nhìn thấy gì hết?”
Tiểu An phất tay đuổi ruồi, “Đi ra, anh thật đáng ghét.”
Bộ Hoan cười nói, “Con gái tính tình phải dịu dàng chút…”
Tiểu An chép miệng, chỉ Bộ Hoan mà nói, “Hôm nay anh bắt nạt em lắm đó!”
Mọi người cùng trừng mắt nhìn Bộ Hoan.
Bộ Hoan vội nói, “Được, anh ngậm miệng.” Nói xong hắn cầm tạp chí của Diệp Lai, ra vẻ nghiêm túc xem. Hắn chỉ là muốn làm không khí sôi nổi lên thôi mà.
Sau khi Trình Cẩm bị thương, mọi người dường như cũng bệnh theo, tinh thần sa sút hẳn, đối với người ngoài dễ cảnh giác quá độ, không tự chủ liền trưng vẻ mặt “kẻ dám phạm ta phải chết”.
Nhưng cũng có điểm tốt, bây giờ giá trị vũ lực của mọi người đều tăng cao, nhất là Tiểu An, em cứ như mở thiên nhãn, lúc huấn luyện bắn hầu như trăm phát trăm trúng.
Lục Ngang thấy không ai để ý tới mình liền rơi vào trầm tư, tới khi có người gọi, “… Anh ổn không?”
Lục Ngang lấy lại tinh thần, chỉ nghe được chừng nửa cuối câu, bắt chuyện với anh ta là Trình Cẩm, anh đã khóa Dương Tư Mịch vào chăn.
“Nếu anh muốn nói chuyện Trì Nhược Ngu với Dương Tư Mịch, có lẽ anh có thể nói cho tôi trước.”
Lục Ngang cười nói, “Được rồi, tôi sẽ cân nhắc.”
Trình Cẩm cũng cười, lùi một bước, “Anh nhất định phải nói chuyện với Dương Tư Mịch cũng không thành vấn đề, máy bay hạ cánh rồi nói, dù sao ở đây không có phòng cách âm, không gian lại nhỏ, không đề phòng người khác nghe lén được.”
“…” Lục Ngang nhìn những người khác.
Tiểu An khinh thường nói, “Tôi mới không nghe lén anh, tôi quang minh chính đại nghe.”
Trình Cẩm nói, “Tiểu An.”
“Có, lão đại.”
Trình Cẩm nói, “Nghỉ ngơi chút đi, máy bay hạ cánh phải bắt đầu làm việc đấy.”
“Vâng.” Biểu cảm của Tiểu An mềm xuống, những người khác cũng thế, mọi người yên tĩnh lại.
Máy bay lẳng lặng lơ lửng trong tầng mây, giờ khắc này họ không ở trong hồng trần.