Vẫn Luôn Thích Em

Chương 134: Hãy mời phụ huynh của em đến gặp tôi (2)

Cô giáo Ngụy đọc những dòng chữ trên tờ giấy thì gương mặt của cô càng nhăn hơn.

"Ai đã xé một phần của tờ giấy?" Cô giáo Ngụy giơ tay cầm tờ giấy ghi chú lên và hỏi các bạn học sinh trong lớp.

Tại thời điểm này, tất nhiên, không ai đủ ngu ngốc để đứng lên và thừa nhận rằng mình đã ném tờ ghi chú.

Sau khi đôi mắt sắc bén của cô Ngụy quét qua cả lớp, cô cười khẩy và nói: "Các em nghĩ các em bao nhiêu tuổi mà yêu với chả đương? Mới mấy tuổi đầu mà bày đặt viết thư tình ư? "

Cả lớp bỗng im lặng.

"Thỏ trắng, em đừng làm bài kiểm tra hôm nay nữa, hãy cùng cô đến văn phòng!" Cô giáo Ngụy liếc thỏ trắng và nói với các bạn cùng lớp khác: "Những bạn khác tiếp tục làm bài kiểm tra, và lát nữa sẽ có một giáo viên khác đến để giám sát các em. "

"..."Trình Thơ lo lắng nhìn con thỏ, nhìn bóng dáng thỏ trắng đi ra khỏi lớp với cô giáo. Trình Thơ can đảm đứng dậy và nói: "Cô giáo, thỏ trắng không làm gì sai cả, đã có ai đã cố tình ném tờ ghi chú đến chỗ thỏ trắng chứ cô ấy không làm gì cả!"

Ánh mắt của cả lớp đột nhiên chuyển sang Trình Thơ.

Bước chân của cô giáo Ngụy dừng lại và cô cảm thấy hơi sững sờ. Cô Ngụy quay đầu lại và nhìn Trình Thơ, nhưng đột nhiên trả lời với giọng nói dịu đi: "À? Nhưng cô chỉ muốn biết bạn nam nào đã ném tờ giấy này thôi, bởi vì đây là chuyện riêng tư nên cô chỉ mời thỏ trắng đến nói chuyện thôi.? "

"Nhưng cô ấy..." Khi Trình Thơ muốn nói gì thêm nữa, cô giáo Ngụy vẫy tay và đi thẳng ra khỏi lớp.

Thỏ trắng nhìn lại Trình Thơ với ánh mắt đầy sự biết ơn khi cả lớp chỉ có Trình Thơ sẵn sàng đứng dậy và nói thay cho cô.

"Thỏ trắng, tại sao em vẫn còn đứng đó?" Cô giáo Ngụy đi trước và cảm thấy thỏ trắng không định đi theo, rồi quay lại và giục cô.

Thỏ trắng quay đầu lại rồi đầu cúi xuống đi theo sau cô Ngụy.

Tại văn phòng.

Cô giáo Ngụy ngồi ở bàn làm việc, uống tách trà, nhấp một ngụm nhỏ rồi nhìn thẳng thỏ trắng: "Giờ em hãy giải thích cho cô về tờ ghi chú này?"

"..." thỏ trắng nhìn cô giáo Ngụy và dường như cô không biết phải nói gì.

"Đây có phải là bạn trai của em đã ném nó cho em không? Ừm? Trẻ em ngày nay đáng sợ thật chứ? Mới tí tuổi đầu mà bày đặt yêu với chả đương, tán tỉnh nữa." Cô giáo Ngụy nói với thỏ trắng một giọng điệu kỳ lạ.

"Em không biết bạn nào đã ném tờ ghi chú này cho em!" Thỏ trắng nghe điều này và chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng.

"Em không biết sao? Có thể em không biết ai thật chứ?" Cô giáo Ngụy cười khẩy một chút và tiếp tục với thỏ trắng: "Em nhìn em đi, thời gian gần đây em gần như không chú tâm học hành, điểm số thì sút hẳn luôn. Nếu em không yêu đương thì vì chuyện gì chứ? "

"Bởi vì em..." Thỏ trắng chỉ muốn giải thích nhưng dường như cô không có cơ hội để nói khi cô giáo Ngụy chen vào: "Bởi vì em không muốn nói với cô chứ gì, nếu vậy thì cô cũng không muốn nghe, em nhìn em xem, suốt ngày điệu đà vào áo quần không. Em nhìn các bạn gái khác xem có ai như em không? Mỗi ngày một bộ quần áo, chẳng phải em làm điệu để mấy bạn trai chú ý đến em ư? Đó chẳng phải là đã có bạn gửi thư đến cho em ư? "

"Em không biết!" Thỏ trắng đột nhiên trả lời thẳng thừng khi nghe cô Ngụy nói những điều không có căn cứ.